Lúc này, một quy nô bên ngoài Nhất Phương Thủy Tạ nhìn thấy bốn người Triệu Hoằng Nhuận bước đến thì liền nở nụ cười nghênh đón, sau đó dẫn họ vào trong.
Những quy nô làm trong nghề này đều có mắt nhìn rất hay. Triệu Hoằng Nhuận không những ăn mặc khác hẳn với bá tánh bình thường mà còn là một hoàng tử sống trong thâm cung, điệu bộ dáng đi đương nhiên tỏa ra khí chất của bậc bề trên.
Hơn nữa đi sau cậu còn có ba người Thẩm Úc, Mục Thanh và Lữ Mục. Đó đều là những tông vệ được tông phủ tuyển chọn kỹ càng để bảo vệ hoàng tử, người nào người nấy đều là những chàng trai hơn hai mươi tuổi khỏe mạnh tràn đầy khí huyết, ánh mắt sáng rực, khôi ngô tráng kiện, dù có mặc y phục của bá tánh bình thường đi nữa thì cũng làm sao mà nhìn giống bá tánh bình thường được?
"Mời mời mời, mời các vị."
Quy nô nở nụ cười tươi rói dẫn đám người Triệu Hoằng Nhuận đi vào trong.
Được. Lữ Mục rất hài lòng khi thấy quy nô này không vì việc họ ăn mặc bình thường mà xem thường họ, bèn rút trong lòng ra một đĩnh bạc mười lượng đưa cho quy nô ấy.
Trong cung thì việc dùng mười lượng bạc đưa cho tiểu thái giám để sai họ làm việc là một việc rất bình thường. Nhưng hiện giờ đang là ở ngoài cung, khi quy nô ấy phát hiện ra mình vừa được thưởng mười lượng bạc thì mừng đến sáng rực mắt, trong lòng lập tức biết ngay mấy vị trước mặt mình đây hẳn là xuất thân danh môn.
Bốn người theo sự sắp xếp của quy nô ấy vào ngồi trong một đại sảnh. Lữ Mục thấy thế thì lại cau mày.
Anh ta đưa ánh mắt khó chịu nhìn ra xung quanh, bởi vì hiện giờ trong sảnh đang có đầy các tài tử phong lưu hoặc những bậc hào phú mặt tròn bụng phệ.
"Đường đường là bát điện hạ của Đại Ngụy, sao có thể cùng ngồi chung một sảnh với đám thứ dân này?"
Lữ Mục trong lòng không vui, bèn hạ giọng hỏi:
"Ở đây không có nhã phòng à?"
Quy nô ấy nhìn một lúc rồi lập tức đoán ra mấy vị này chắc là khách lạ nên không biết quy định ở Nhất Phương Thủy Tạ này, đang định mở miệng giải thích thì chợt thấy Lữ Mục rút ra một đĩnh bạc năm mươi lượng rồi ra lệnh:
"Mau sắp xếp một nhã phòng, gọi cô nương xinh đẹp nhất ở đây ra hầu hạ."
"Quả nhiên là khách sang…"
Quy nô mở to mắt nhìn đĩnh bạc, nhưng rồi trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử:
"Các vị, Nhất Phương Thủy Tạ chúng tôi có quy định, không phải do các tôn khách lựa chọn cô nương của hương khuê, mà là các cô nương hương khuê sẽ chọn khách mà mình hầu hạ…"
Cái gì?
Lữ Mục vừa nghe thấy thế thì lập tức nổi giận đùng đùng, trong lòng nghĩ điện hạ nhà ta đường đường là hoàng tử Đại Ngụy, sao có thể để cho đám xướng kỹ ngồi đó chọn lựa?
Thế nên, anh ta lập tức đập bàn hét to: To gan!
Quy nô ấy sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, vội vàng giải thích:
"Các vị xin đừng nóng giận, ngài nhìn xung quanh xem, mọi người đều như thế mà."
Triệu Hoằng Nhuận nghe thế liền đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện trong sảnh có đầy các thanh niên trẻ dáng vẻ nghiêm túc, cũng có rất nhiều phú hào béo tròn. Tất cả những người ấy đều giống như cậu, đang ngồi trong sảnh tự uống rượu một mình, chẳng có cô nương nào hầu rượu cả.
Mà điều xấu hổ chính là, tiếng quát lúc nãy của Lữ Mục đã khiến đám người ấy chú ý quay đầu sang, nhìn họ bằng ánh mắt xem thường lũ nhà quê.
Việc này khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy mặt có hơi nóng lên, vội vàng khẽ gọi:
"Lữ Mục, nhỏ tiếng thôi."
Vâng.
Lữ Mục có lẽ cũng đã nhận ra điều này, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng.
Bởi vì trước khi vào đây, biết điện hạ nhà mình chưa từng đến nơi này nên anh ta muốn giúp điện hạ sắp xếp một chút, ai ngờ lại càng khiến người trong sảnh xem thường.
"Quả nhiên vị tiểu công tử này mới là chủ nhân!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!