Chương 24: Nhất Phương Thủy Tạ (1)

Nửa khắc sau, đám người Triệu Hoằng Nhuận bước ra từ một cửa tiệm bán đồ quý giá nhìn rất hoành tráng. Lúc này trong tay họ đã có tiền, ngay cả dáng đứng cũng đã thẳng hơn rất nhiều.

Tổng cộng sáu trăm lượng.

Ai có thể ngờ bức sơn họa đồ do lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu vẽ ra khi bán cho chưởng quầy ở cửa tiệm đó lại được trả giá đến sáu trăm lượng chứ?

Tuy được cái giá như thế, nhưng Triệu Hoằng Nhuận quan sát giọng điệu và thái độ của chưởng quầy thì vẫn đoán ra được một điều:

Cậu đã bị người ta chém đẹp rồi.

Sau này Triệu Hoằng Nhuận mới biết, vị lục hoàng huynh được gọi là Kỳ Lân Nhi ấy từ nhỏ đã nổi danh khắp kinh sư, nhờ tài phong lưu nho nhã, chữ nghĩa đầy mình mà được biết bao nhiêu tài tử giai nhân trong kinh thành tôn sùng.

Không biết đã có bao nhiêu học giả phong nhã mong mỏi mơ ước được tham gia hội thơ của Triệu Hoằng Chiêu, cũng không biết có bao nhiêu khuê tú đại gia chưa xuất giá ngày đêm mơ tưởng được kết duyên với vị điện hạ này.

Chỉ tiếc là hội thơ Nhã Phong của Triệu Hoằng Chiêu không phải ai cũng có thể tùy tiện tham gia được. Cho dù là con cháu của một vị đại thần nào đó trong triều nhưng nếu không đủ tài học thì cũng khó nhận được lời mời từ Triệu Hoằng Chiêu.

Chính vì thế nên các tài tử giai nhân trong kinh thành đều xem việc được Triệu Hoằng Chiêu mời đến Nhã Phong các tham gia hội thơ, được tận mắt thưởng thức các bức mặc bảo của vị lục điện hạ này là việc nho nhã nhất, xứng đáng được tán dương nhất.

Đến mức các bức mặc bảo của Triệu Hoằng Chiêu trở nên rất nổi tiếng trong kinh thành, được những nhà giàu có nhiều tiền tranh nhau sưu tầm.

Nhưng điều đáng tiếc là Triệu Hoằng Chiêu lại là hoàng tử được thiên tử Đại Ngụy cưng chiều nhất, vừa không thiếu tiền lại vừa không muốn tác phẩm của mình bị mùi tiền làm cho ô nhiễm, thế nên ngoài vài bức tranh mà cậu tặng cho những người thân thiết ra thì hầu như không có bức tranh nào xuất hiện trong kinh sư, dẫn đến việc giá của nó ngày một tăng cao.

Có thể nói rằng, Triệu Hoằng Nhuận đã bị lừa gạt trắng trợn, vì trên bức tranh mà cậu trộm được ấy còn có ấn chương của lục hoàng huynh Triệu Hoằng Chiêu, bán ra chắc chắn phải được cả ngàn lượng. Nếu may mắn gặp được một nhà giàu quyền quý yêu thích phong nhã thì có khi giá bán còn cao hơn nữa.

Nhưng mà nói thật thì khi nhận được sáu trăm lượng này, Triệu Hoằng Nhuận cũng đã cảm thấy hài lòng lắm rồi. Dù gì thì bổng lộc hoàng tử của cậu một tháng được bao nhiêu chứ?

Theo quy định tổ chế của Đại Ngụy thì các hoàng tử chưa xuất các chỉ được hưởng đãi ngộ bằng một nửa của thân vương, sau khi trưởng thành mới được hưởng đãi ngộ thân vương.

Mà bổng lộc một tháng của thân vương chỉ bằng khoảng gấp rưỡi so với bổng lộc của thần tử nhất phẩm triều đình.

Như vậy tính ra bổng lộc của hoàng tử chưa xuất các chỉ bằng bảy phần mười so với bổng lộc của đại thần nhất phẩm trong triều, quy ra ngân lượng là khoảng hơn năm trăm lượng, một năm được khoảng sáu ngàn lượng.

Đối với bá tánh bình thường mà nói thì đây đúng là một con số trên trời, vì dù gì một nhà bá tánh trong kinh thành chi tiêu cả một năm cũng không quá một trăm lượng. Sáu ngàn lượng sẽ đủ để họ sống sáu mươi năm!

Nhưng đối với một hoàng tử sống trong cung mà nói thì một tháng hơn năm trăm lượng thật sự chẳng là gì cả. Dù gì chỉ tùy tiện thưởng cho một tiểu thái giám trong cung thôi cũng là từ năm đến mười lượng rồi, nếu không thì đừng hòng sai khiến bọn họ làm việc gì.

Ngoài việc này ra còn có các chi phí bảo trì tẩm các, mua sắm, đặt làm y phục mới, còn phải trả lương cho tông vệ của mình. Tất cả các chi phí linh tinh này gộp lại thì một tháng cũng phải trả năm trăm lượng rồi.

Thậm chí các hoàng tử trong cung còn phải thường xuyên đến gặp mẫu phi của mình để nhận tiếp tế riêng, nếu không thì thật sự khó lòng duy trì được cái gọi là

"sự ưu nhã của bề trên."

Sáu trăm lượng, nếu đổi ra thành các đĩnh bạc trị giá năm mươi lượng một đĩnh thì sẽ là mười hai đĩnh, nặng bằng cả một đứa bé sáu bảy tuổi.

Thế nên, lúc ấy Triệu Hoằng Nhuận đã yêu cầu chưởng quầy cửa tiệm đổi cho một vài đĩnh bạc trị giá năm lượng và mười lượng, còn đĩnh bạc trị giá hai mươi lượng và năm mươi lượng thì chỉ lấy vài đĩnh.

Thứ nhất là vì đĩnh năm lượng và đĩnh mười lượng mới là loại tiền được sử dụng nhiều ngoài chợ, thứ hai là có chia ra cũng tiện cho đám tông vệ mang theo, chứ nếu chỉ bắt một mình Lữ Mục phải vác sáu trăm lượng thì cũng giống như việc bắt anh ta phải cõng một đứa bé sáu bảy tuổi chạy vòng vòng vậy.

Cứ như thế thì cho dù một chàng trai hơn hai mươi tuổi khỏe mạnh như Lữ Mục cũng sẽ không chịu nổi.

Chia ra thế này thì mỗi tông vệ sẽ cầm khoảng mười mấy đến mấy chục lượng, áp lực của Lữ Mục sẽ giảm đi đáng kể.

"Thẩm Úc, ngươi là người địa phương Đại Lương, ngươi có biết được trong kinh thành thì… cái nơi ấy nổi tiếng nhất là ở đâu không?"

"Thanh lâu nổi tiếng nhất ư?"

Thẩm Úc tuy không bằng lòng với việc dẫn điện hạ nhà mình đến nơi yên hoa liễu hạng ấy, nhưng vì Triệu Hoằng Nhuận đã quyết định rồi thì anh ta cũng hết cách.

Anh ta nghĩ một lúc rồi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!