Chương 23: Xuất Cung

"Các vị, chúng ta… thắng rồi!"

Hoan hô!

Buổi sáng hôm sau, trong Văn Chiêu các bỗng vang lên một tiếng hoan hô vang trời, khiến mấy cấm vệ quân đang tuần tra bên ngoài điện giật mình đưa mắt nhìn nhau.

"Cái gì? Thắng gì chứ?"

"Quan tâm làm gì? Đó là Văn Chiêu các của bát điện hạ."

Sau khi khẽ bàn luận, đội cấm vệ quân ấy lại xem như không nghe thấy, tiếp tục tuần tra.

Lúc này trong Văn Chiêu các, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận tay trái đang nắm chặt lệnh bài làm bằng đồng, kích động liên tục vung nắm tay.

Trước mặt cậu, mười vị tông vệ Mục Thanh, Thẩm Úc, Vệ Kiêu, Trữ Hanh, Cao Quát, Chủng Chiêu, Lữ Mục, Châu Quế, Hà Miêu, Chu Phác cũng đều lộ ra vẻ kích động.

Trải qua hơn hai mươi ngày đấu tranh với đương kim thánh thượng thiên tử Đại Ngụy, bổng lộc bị trừ, lương thực cạn kiệt, đường đường là một hoàng tử mà phải chạy đi khắp nơi, ăn chực ở ba nơi Ngưng Hương cung, Thính Phong các và Cung Học.

Còn đường đường là tông vệ của hoàng tử lại trở nên thua kém cả đám tông vệ của huyện lệnh địa phương, phải đi gặp đám tiểu thái giám làm tạp dịch trong cung xin ăn cơm cùng, tất cả chỉ vì muốn tiết kiệm vài đồng bạc lẻ còn lại.

Nhưng sự kiên trì của họ cuối cùng đã được đền đáp rồi!

"… Phụ hoàng vẫn không cho ta xuất các, nhưng chuyện này không quan trọng. Hôm qua mẫu phi lại gọi ta đến Ngưng Hương cung giáo huấn một trận, còn lệnh cho ta mấy hôm nữa phải cùng người đi đến tẩm cung của mấy phi tần kia để tạ lỗi, nhưng chuyện này cũng không quan trọng.

Hiện giờ ta vẫn chưa được khôi phục bổng lộc mà một hoàng tử nên có, ngoài ra ngân lượng trong tay chúng ta cũng không còn cầm cự được mấy ngày, nhưng tất cả chuyện này cũng không hề quan trọng! Quan trọng nhất chính là, chúng ta thắng rồi!

Chúng ta cuối cùng cũng được xuất cung rồi!Hoan hô!

"Mười tông vệ đều vỗ vai hoan hô, tinh thần người nào cũng rất phấn khích."Mau thay quần áo, chúng ta xuất cung!Vâng!"

Cả đám người vội vội vàng vàng truyền nội thị giám mang y phục bá tánh bình thường đến, sau đó tháo bỏ các thứ trên người có thể khiến người ta nghi ngờ thân phận rồi cải trang thành bá tánh, nghênh ngang bước ra cổng hoàng cung, rời khỏi Biện Kinh cung.

Cổng chính của hoàng cung Biện Kinh cung hướng ra đường Chính Dương.

Đường Chính Dương là con đường mà các triều thần muốn nhập cung nhất định phải đi qua, bá tánh bình thường không thể tùy tiện đặt chân đến đây, thế nên người qua kẻ lại trên đường khá ít.

Còn các ngõ nhỏ hẻm lớn trên đường Chính Dương đều dẫn đến phủ đệ của các quan viên trong triều, ngay cả năm vị hoàng huynh đã xuất các của Triệu Hoằng Nhuận cũng có vương phủ ở đây.

Có thể nói thẳng rằng những người ở gần đường Chính Dương không phú thì quý, là những người quyền cao chức trọng, tầng lớp thượng lưu ở Trần Đô Đại Lương.

Men theo con đường này đi tiếp về hướng nam, sẽ thấy các công trình gần đó đa số là cơ quan hành chính của triều đình, chẳng hạn như bổn bộ phủ nha của môn hạ tỉnh và lục bộ, cùng với hai mươi bốn ty phủ nha trực thuộc lục bộ… Những cơ quan hành chính của triều đình này chia Trần Đô Đại Lương thành hai khu vực tầng lớp xã hội khác biệt ở nam thành và bắc thành.

Những người sống ở bắc thành vô cùng giàu có, là tầng lớp quyền quý ở Trần Đô Đại Lương, còn những người sống ở nam thành thì ngoại trừ những ai có sở thích đặc biệt ra, còn không thì đều là bá tánh bình thường.

Đi theo đường Chính Dương sẽ thấy đường Triều Dương cắt ngang, lúc này thì khắp nơi bắt đầu trở nên náo nhiệt, đưa mắt nhìn xung quanh thấy hai bên đường có bao nhiêu hàng quán, những người buôn bán nhỏ và bá tánh qua lại hầu như chật kín cả con đường.

"Đường Triều Dương là con đường náo nhiệt nhất ở Trần Đô." Là một người Đại Lương vốn sinh ra ở kinh thành, Thẩm Úc hào hứng giới thiệu con đường phồn hoa này cho điện hạ nhà mình.

Tuy từ lúc mười tuổi anh ta đã được tông phủ chiêu nạp, rất ít có cơ hội lại được ra ngoài đi dạo trên con đường này, nhưng so với một người chưa bao giờ ra khỏi cổng cung như Triệu Hoằng Nhuận mà nói thì sự hiểu biết của anh ta về con đường này cũng đủ làm hướng dẫn viên cho mọi người rồi.

Tuyệt quá…

Triệu Hoằng Nhuận đứng giữa ngã tư, đưa mắt ra xung quanh ngắm nhìn bá tánh qua lại.

Trên phố có những ông bà cụ đầu tóc bạc phơ, lại có mấy đứa trẻ đầu buộc chỏm tóc, có vài người đàn ông vai u thịt bắp, lại có vài công tử nhà giàu phong độ ngời ngời, nhưng điều quan trọng nhất chính là, Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng cũng đã nhìn thấy vài cô gái trẻ.

Đúng là không tệ…

"Chẹp chẹp… điện hạ, à không, công tử, người nhìn cô kia xem"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!