Chương 21: Tiến Hành Kế Hoạch Nhảm Nhí

"Sau Trần Thục Viện thì lại đến Lưu Thục Nghi sao? Chuyện gì thế này?"

"Không lẽ Lưu Thục Nghi cũng từng đến Ngưng Hương cung ức hiếp Thẩm Thục Phi ư?"

"Không thể nào, mấy hôm trước bát hoàng tử đến đập phá U Chỉ cung, các hậu phi trong cung có lẽ đều đã rõ điện hạ này tuyệt đối không phải dễ bắt nạt, không thể nào lại còn đến Ngưng Hương cung cố tình gây chuyện được."

Ba vị trung thư đại thần đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy chuyện này có chút khó hiểu.

Nghĩ cũng phải, mấy phi tần trong hậu cung đã ngồi lên được vị trí hiện giờ của mình rồi thì tuyệt đối không phải là kẻ ngốc. Thấy vết xe đổ lần trước của Trần Thục Viện ở U Chỉ cung, không lẽ bọn họ lại còn cố tình đến Ngưng Hương cung chọc giận Thẩm Thục Phi sao?

Không lẽ họ không sợ tẩm cung của mình cũng sẽ bị Triệu Hoằng Nhuận đập nát giống U Chỉ cung sao?

Sau khi phân tích kỹ càng như thế, ba vị trung thư đại thần lại càng cảm thấy chuyện này có chút không đúng.

"Phương Hinh cung của Lưu Thục Nghi… không phải cũng đã bị tên nghịch tử ấy đập nát chứ?"

Trầm ngâm một lúc, thiên tử vừa ôm đầu vừa hỏi.

Nhưng tiểu thái giám ấy lại lắc đầu nói:

"Bát điện hạ không hề đập phá Phương Hinh cung của Lưu Thục Nghi, cũng không hề phá hoại một món nào trong cung, bát điện hạ chỉ trách mắng Lưu Thục Nghi cùng hợp lại với Trần Thục Viện ức hiếp Thẩm Thục Phi…"

Hả?

Nghe nói lần này Triệu Hoằng Nhuận không đập phá thứ gì, thiên tử thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn thấy hơi lạ.

"Lưu Thục Nghi… có giao tình gì đó với Trần Thục Viện sao?" Thiên tử khẽ hỏi Đổng Hiến.

Đổng Hiến nghe thế cảm thấy rất buồn cười, nhớ lại Lưu Thục Nghi này trước kia từng vì tranh sủng với Trần Thục Viện mà bất hòa như nước với lửa, đấu đá nhau sứt đầu mẻ trán, sao có thể có giao tình gì đó chứ?

"Lưu Thục Nghi và Trần Thục Viện không có giao tình, hơn nữa, theo lão nô được biết thì quan hệ giữa hai vị nương nương không được hòa hợp lắm."

Thiên tử nghe thế liền nhíu mày:

"Thế thì là tên nghịch tử ấy vô cớ sinh sự rồi?"

"Chuyện này… lão nô không dám nói bừa."

"Truyền khẩu dụ của trẫm, bảo tên nghịch tử ấy… mau cút đi!"

Vâng.

Một lát sau, Thùy Củng điện lại nhận được tin, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đã rời khỏi Phương Hinh cung, tuy không hề phá món đồ nào trong Phương Hinh cung nhưng lại dùng lời lẽ khiến Lưu Thục Nghi giận đùng đùng, đến mức hiện giờ vị thục nghi nương nương ấy đang tự trút giận trong tẩm cung của mình.

Cứ tưởng chuyện này sẽ kết thúc tại đây, nhưng không ngờ, chỉ khoảng nửa canh giờ sau, lại có tin tức truyền đến Thùy Củng điện, báo rằng bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đang gây sự với Tôn Thục Dung ở Quan Tuyết cung.

Lí do vẫn như cũ, vẫn là trách mắng Tôn Thục Dung đã hợp với Trần Thục Viện đi ức hiếp Thẩm Thục Phi.

Và cũng tương tự, lần này Triệu Hoằng Nhuận cũng không đập phá thứ gì mà chỉ dùng lời lẽ chọc giận Tôn Thục Dung, Tôn Thục Dung giận đến phát điên nhưng lại không dám trút ra, thật sự khổ sở.

"Tên nghịch tử ấy rốt cuộc muốn làm gì? Ăn no rửng mỡ nên muốn đi đắc tội hết tất cả hậu phi trong cung ư? Lần này thì nó sẽ được lợi gì chứ? Thẩm Thục Phi mẹ của nó sẽ được lợi gì chứ?"

Thiên tử Đại Ngụy cũng dần dần nhận ra việc này e không đơn giản như ông đã nghĩ, thế nên cũng không vội vàng phái người đi cảnh cáo Triệu Hoằng Nhuận nữa. Ông muốn xem thử tên nghịch tử này rốt cuộc muốn làm gì.

Chỉ trong thời gian nửa ngày, Triệu Hoằng Nhuận đã lần lượt chạy đến tẩm cung của tám vị phi tần, mắng chửi hết một lượt toàn bộ tám phi tần này.

Cho dù mấy phi tần ấy vì sợ kết cục giống Trần Thục Viện mà không dám đôi co với Triệu Hoằng Nhuận, nhưng trong lòng bọn họ làm sao cam tâm nuốt trôi cục tức này? Thế là họ đều không hẹn mà cùng đưa ra một quyết định:

Đợi đến khi bệ hạ đến đây thì nhất định phải bẩm báo việc này với bệ hạ, thêm mắm dặm muối vào để trách mắng tội vô lễ hỗn xược của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!