Chương 20: Chuyện Thường Ngày Ở Cung Học (2)

"Mạnh Tử nói: Kẻ dùng vũ lực giả nhân giả nghĩa có thể xưng bá, xưng bá rồi đương nhiên sẽ trở thành nước lớn. Nhưng người dùng đạo đức nhân nghĩa khiến thiên hạ quy phục thì không cần dựa vào thế nước lớn.

Cũng như Thành Thang vương có đất nước rộng chỉ bảy mươi dặm, Chu Văn vương có đất nước rộng chỉ một trăm dặm. Kẻ dùng vũ lực chinh phục người khác thì người khác sẽ không thật lòng phục tùng, chỉ nghe theo vì sức mạnh không bằng mà thôi.

Còn người dùng đạo đức chinh phục người khác sẽ khiến người ấy vui lòng nghe theo, cũng như bảy mươi đệ tử đều nghe theo Khổng Tử vậy.

"Giảng sư của ngày hôm nay là Trương học sĩ đang giảng giải về bài học hôm nay. Cần phải nói rõ, bài giảng hôm nay rất quan trọng, mục đính chính là dạy cho các hoàng tử biết sự khác biệt giữa"bá đạovàvương đạo".

Điều này có thể ảnh hưởng đến nền tảng lập quốc của cả Đại Ngụy sau này.

Tiếc là Triệu Hoằng Nhuận lại chẳng có chút hứng thú nào với việc này.

Cậu đưa mắt nhìn giảng đường vắng tanh, cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm nay trong Cung học chỉ có ba vị hoàng tử các cậu chứ không có mấy vị công chúa xinh xắn.

"Đúng là bi thương mà…"

Triệu Hoằng Nhuận thầm thở dài.

Người đời chẳng ai biết rằng, việc các hoàng tử suốt ngày tay trái ôm cô này tay phải ôm cô nọ, hưởng hết phúc của thiên hạ vốn là một việc hoàn toàn không có thật.

Hiện thực mà các hoàng tử chưa xuất các phải đối diện mỗi ngày chính là đám tông vệ vai u thịt bắp, hoặc một đám tiểu thái giám trẻ trung tuấn tú suốt ngày đứng bên cạnh, hoàn toàn rất ít có dịp được tiếp xúc với các cung nữ trẻ.

Tuy các công chúa trong Cung học người nào cũng xinh đẹp đáng yêu nhưng rốt cuộc vẫn là công chúa, là các chị em cùng cha khác mẹ.

Ngoại trừ mẫu phi ra thì những người phụ nữ mà các hoàng tử có thể tiếp xúc chính là các công chúa cùng cha khác mẹ ấy. Đây quả thực là một việc vô cùng bi thương.

Càng bi thương hơn nữa chính là, có lần Triệu Hoằng Nhuận tuổi đã mười bốn này lại vô tình nằm mơ thấy được làm chuyện ấy với một vị công chúa, khi tỉnh lại thì cảm thấy bản thân thật là bại hoại.

Kể từ đó trở đi, Triệu Hoằng Nhuận quyết định không quay lại Cung học nữa, vì cảm thấy nơi này thật sự đã giày vò mình hệt như địa ngục.

Cậu phải xuất các!

Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các! Xuất các!

Cậu cảm thấy, nếu muốn cho sự phát triển sinh lí của mình không xảy ra dị dạng thì nhất định phải lập tức xuất các ngay, nếu không… e sẽ xảy ra vài chuyện không hay.

…Thiviết:Từ đông sang tây, từ nam chí bắc, không ai không phục

". Chính là để nói về ý này."

Trương học sĩ tay cầm cuộn sách, vừa đọc vừa chậm rãi đi đến cạnh ba vị hoàng tử rồi liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Hừ!

Trương học sĩ thầm hừ trong bụng rồi đột nhiên cầm cuộn sách khẽ vỗ vào vai lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu, sau đó hòa nhã hỏi:

"Thế nào là vương đạo?"

Triệu Hoằng Chiêu nghiêm túc trả lời:

"Quân chủ lấy nhân nghĩa trị thiên hạ, lấy đức chính làm yên dân, công bằng không thiên vị, ấy chính là vương đạo."

Trương học sĩ gật đầu: Thế nào là bá đạo?

"Ỷ mạnh để hiếp yếu, dùng vũ lực chinh phạt, dùng vũ lực lập quốc, dùng vũ lực trị bang."

Trương học sĩ trầm ngâm một lúc rồi gật đầu tán thưởng:

"Tổng kết rất tốt… Vậy thế nào là thiên đạo?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!