Chương 17: Làm Lớn Chuyện

"Xem ra hôm nay Bát hoàng tử không định tới Thùy Củng điện rồi".

Ở Thùy Củng điện, ba vị trung thư đại thần chờ mãi đến chiều cũng không thấy bóng dáng của Bát hoàng tử. Rõ ràng đây là chuyện vui, vậy mà không hiểu tại sao họ lại cảm thấy có chút hụt hẫng.

Tính ra thì hôm nay hiệu suất phê chuẩn tấu chương của họ lại giảm đi một cách đáng ngạc nhiên. Trong lúc làm việc thường bất giác nhìn ra cửa sổ để xem vị Bát hoàng tử có thể khiến người khác dở khóc dở cười ấy hôm nay có đứng đó nhăn nhở nhìn bọn họ không.

Nhưng tiếc thay chẳng thấy bóng dáng của Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đâu hết. Cô đơn… Bỗng dưng họ cảm thấy cô đơn lạ thường.

Đúng là đồ vô dụng…

Trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương tự cười chế giễu bản thân.

Ông thân là đại học sỹ, đã ở Thùy Củng điện giúp Đại Ngụy thiên tử phê duyệt tấu chương nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên bị phân tâm như vậy.

Ngu Tử Khởi quay đầu nhìn về phía Lận Ngọc Dương, thích thú phát hiện ra vị đồng liêu của mình nhìn thì có vẻ đang phê duyệt tấu chương nhưng thực chất thì đống tấu chương chất cao như núi ở trước mặt hình như chưa bớt được cái nào.

Quay qua quan sát trung thư lệnh Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương cảm giác hôm nay tinh thần của vị lão đại nhân này có vẻ không tốt, ánh mắt mệt mỏi, thỉnh thoảng lại uống trà cho tỉnh táo, không khỏe mạnh như lúc quỳ dưới chân Đại Ngụy thiên tử xin cáo lão về quê mấy ngày trước.

Đúng là đồ vô dụng.

Lận Ngọc Dương lắc đầu tự cười chế giễu mấy người bọn họ.

Đúng lúc này, ông đột nhiên nghe thấy tiếng nói xa xôi của Đại Ngụy thiên tử từ trên long án:

"Chắc hôm nay Hoằng Nhuận không tới rồi…"

Lận Ngọc Dương thầm cảm nhận được một bầu không khí kỳ dị, hình như sau khi thiên tử nhắc đến Bát điện hạ Triệu Hoằng Nhuận thì Lận Ngọc Dương cùng hai vị đồng liêu còn lại trong điện đều cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên.

"Bệ hạ xin đừng lơ là cảnh giác ạ!"

Hà Tương Tự vuốt vuốt râu nhắc nhở.

"Vi thần cho rằng Bát điện hạ chắc chắc sẽ không dễ dàng chịu để yên vậy đâu…" Ngu Tử Khởi đưa ra ý kiến trước sau như một của mình.

"Này này, các ông có nhất thiết phải thiếu khí phách như vậy không? Mấy ngày trước lúc bị Bát điện hạ giày vò ai cũng làm ra vẻ không thể chịu được nữa mà".

Nghĩ đi nghĩ lại, Lận Ngọc Dương cũng không nhịn được bèn nói:

"Thần cho rằng chắc chắn Bát điện hạ đang chuẩn bị cho bước tiếp theo".

Bốn người quân thần bọn họ nhìn nhau một lúc, hiểu ý nhau và bắt đầu cười lên.

Vừa cười nói vừa làm việc, hiệu suất xử lý việc triều chính của họ quả nhiên nhanh hơn hẳn.

Nhìn thấy cảnh này đại thái giám Đổng Hiến tuy hết sức buồn cười nhưng vẫn không dám, đành phải cúi đầu nín nhịn lại.

Không lâu sau có một vị thái giám vội vàng đi vào Thùy Củng điện, quỳ trước long án và nói:

"Khởi bẩm bệ hạ, có chuyện lớn rồi, Bát điện hạ và Trần Thục Viện đang gây lộn ạ".

"Trần Thục Viện của U Chỉ Cung?"

"Trần Thục Viện mà bệ hạ sủng ái nhất sao?"

"Tại sao Bát điện hạ lại gây lộn với Trần Thục Viện chứ? Dù Bát điện hạ thường xuyên hành động kỳ quái nhưng cũng không giống người có thể làm những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được".

Ba vị trung thư đại thần không ai bảo ai cùng nhau dỏng tai lắng nghe, tuy chuyện này là chuyện riêng của thiên tử, họ không có tư cách đóng góp ý kiến nhưng không có nghĩa họ không được đứng bên cạnh nghe lén.

Trần Thục Viện?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!