"Vậy mà vẫn chưa nổi giận sao? Thật hay giả vậy?"
Nhìn thiên tử Đại Ngụy nét mặt vẫn bình thản, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận bất giác có chút thất thần.
Mục đích của cậu chính là khiến vị phụ hoàng này nổi cơn thịnh nộ nhưng lại không tìm được cớ để trừng phạt cậu, vì điều này, Triệu Hoằng Nhuận không những đã chà đạp rất nhiều món đồ chơi phụ hoàng yêu thích, còn lén lút hái trộm một cành hoa do chính tay ông chăm sóc.
Nhưng không ngờ, người phụ thân thân là thiên tử Đại Ngụy này của cậu, thần sắc ngược lại lại trở nên bình tĩnh.
Không xong rồi…
Cảm nhận được luồng khí tức quái dị ẩn chứa trong sự bình tĩnh này, Triệu Hoằng Nhuận vẫn luôn gan to bằng trời lần đầu tiên có cảm giác bàng hoàng bất an.
Mà vẻ mặt của bát điện hạ, ba vị đại thần trung thư đều nhìn thấy rõ.
Không thể phủ nhận, lá gan và khí phách của bát điện hạ Triệu Hoằng Nhuận, còn cả những lời lẽ sắc bén và sự xảo quyệt hoàn hảo, đều khiến ba vị đại thần trung thư chỉ biết đứng nhìn trong câm lặng.
"Nhưng vấn đề là, người điện hạ đang đối mặt, là nhân vương đế chủ của Đại Ngụy chúng ta đó!"
Trung thư lệnh Hà Tương Tự ung dung vuốt râu.
Phía sau ông, trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương và trung thư hữu thừa Ngu Tử Khởi quay mặt nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
Họ quá hiểu rõ vị thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư này, đến nỗi khi họ nhìn thấy vẻ tươi cười ngày càng hiện rõ của ông, trong lòng họ đã rõ:
Bệ hạ sắp phản kích!
Đúng như ba vị đại thần trung thư dự đoán, Triệu Nguyên Tư bình thản đưa mẫu đơn trong tay cho đại thái giám Đổng Hiến, sau đó vui vẻ hòa nhã nói với nhi tử Triệu Hoằng Nhuận:
"Nhi tử của ta thân là hoàng tử, nhưng lại không muốn làm một người được ăn sung mặc sướng, sự giác ngộ này, trẫm rất tán thưởng! Hoàng nhi yên tâm, trẫm nhất định ủng hộ hoàng nhi! Từ hôm nay, trang phục hoàng nhi mặc, thức ăn hoàng nhi ăn, sẽ như những gì hoàng nhi nói, tự lực cánh sinh!"
Nói xong, ông không cho Triệu Hoằng Nhuận thời gian phản kích, quay sang nói với Đổng Hiến:
"Đổng Hiến, thông báo tông phủ, từ hôm nay trở đi, không cần phải phát bổng lộc tháng cho bát hoàng tử điện hạ nữa, hoàng nhi của ta... phải tự lực cánh sinh!"
Khi nói, ông còn cố ý liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận với ánh mắt đầy ẩn ý.
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy tim đập thình thịch.
"Bổng lộc cắt hết sao? Nhẫn tâm như vậy sao?"
Cậu cảm thấy bản thân hiện tại như một đứa trẻ bị phụ huynh cắt hết tiền tiêu vặt, đầu óc choáng váng.
Thấy vẻ mặt cứng đờ của Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Nguyên Tư đắc ý cười lạnh trong lòng, ngoài miệng lại cố tình nói với vẻ khó hiểu:
"Hoàng nhi không phải muốn bỏ dở nửa chừng chứ?"
Giậu đổ bìm leo?
Triệu Hoằng Nhuận cắn răng, đối mặt với sự khiêu khích của phụ thân, người luôn bướng bỉnh như cậu há có thể lùi bước:
"Phụ hoàng nói đùa đó sao? Hoàng nhi chỉ lo rằng sẽ tàn phá tan nát vườn hoa của phụ hoàng thôi."
"Đến nước này còn dám cứng miệng uy hiếp trẫm?"
Triệu Nguyên Tư vừa giận vừa tức cười, cười ha hả nói:
"Không sao! Để ủng hộ hoàng nhi, dù phải hy sinh nguyên cả vườn hoa thì đã sao chứ?"
Nói xong, ông chậm rãi đứng dậy, dùng ánh mắt trêu chọc liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, rồi cất bước rời khỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!