Chương 7: Bịp bợm giang hồ

Vì sao lại có nhiều người tin vào những lời nói dối đến vậy?

Đơn giản bởi vì những sự việc có liên quan tới mình, mọi người sẽ gặp những bối rối nhất định, lúc này những lời nói dối dù kém cỏi nhất cũng có thể tạo ra một chút lòng tin nhất định. Đương sự đã đánh mất hết sức phán đoán, phân biệt, thế nên cũng dễ dàng bị lừa.

Đặc biệt lời nói dối được nói ra từ miệng của Trần cô gia, một người vốn trung thực, có vẻ nhát gan yếu đuối thế nên độ tin tưởng lại cao hơn vài phần.

Quản gia nhìn trộm bộ ngực của phu nhân, chuyện này nếu thật sự rơi vào đầu Trần quản gia, thì có thể nói là hắn chết cũng không nhắm được mắt, oan ức còn gấp vạn lần Nhạc Phi ở Phong Ba đình năm xưa.

Còn chuyện về sau Trần quản gia giải thích như thế nào với Trần Tứ Lục, rồi sau đó Trần Tứ Lục trong lòng có ấn tượng về lão quản gia dấu đầu lòi đuôi ra sao, kết cục của Trần quản ra như thế nào…Mấy chuyện đó đã không còn liên quan đến Tiêu Phàm nữa rồi.

Chuyện này cũng giống như chú mèo con nghịch ngợm làm rối tung cuộn len, cuối cùng giải quyết hậu quả vẫn là chủ nhân, chú mèo không cần quan tâm đến. Tiêu Phàm cũng giống như chú mèo con ở trên vậy, quậy loạn, rồi mặc kệ hậu quả.

Hiện tại, chú mèo con này đang đi tung tăng trên đường phố phồn hoa của thị trấn Giang Phổ.

Hết thảy đều mới lạ, mọi thứ đều lạ lẫm, đứng giữa phố xá phồn hoa náo động này, Tiêu Phàm cảm thấy lo sợ không yên, hắn như đứa trẻ bị lạc mất cha mẹ, đứng ngẩn ngơ giữa phố, chăm chú nhìn mọi người đi đường. Nhất thời hắn cảm thấy mù mịt, không biết phương hướng sau này ra sao.

Đây là đường phố cổ đại hàng thật giá thật, toàn bộ đường đều được lát bằng những tảng đá hình chữ nhật, bên đường những bức tường trắng bụi bặm của những tửu lâu, hay cửa hàng im lìm đứng đó. Những mái hiên chạm khắc rồng phượng vẫn lặng im nằm đó, toàn bộ đều là phong cách cổ.

Nam tử mặc áo thô ngắn, thư sinh thì một thân áo tơ mềm mại, thậm chí các nữ tử mặc áo đỏ xanh xen kẽ, dòng người đi như trảy hội, những tiếng rao của người bán hàng, thỉnh thoảng có vài chú quan sai chạy qua chạy lại, mặt ngửa lên trời, vênh váo, đập đập roi sắt trên tay, nghênh ngang đi qua phố.

Hai mắt Tiêu Phàm dần lộ vẻ mê mang.

" Đây là triều đại nhà Minh sao? Triều đại tồn tại hai trăm bảy mươi sáu năm trong lịch sử Minh triều?"

Cái triều đại mà bách tính lầm than, lại có những sự sống dẻo dai, ương ngạnh của Chu Gia vương triều? Chuyện này giống như một thiếu nữ xinh đẹp, thùy mị khẽ vén một góc khăn che mặt thần bí, chậm rãi đem khuôn mặt của nàng hiện ra trước mặt Tiêu Phàm.

Hôm nay vương triều này đang trong khoảng thịnh vượng nhất, năm Hồng Vũ thứ hai mươi chín, Chu Nguyên Chương bình định thiên hạ chưa đến ba mươi năm, vương triều chịu nhiều trọng trách nhất trong lịch sử mới vừa bắt đầu cuộc hành trình của nó.

Đứng tại trung tâm phố xá ồn ào huyên náo này, Tiêu Phàm nhất thời xúc động, muôn vàn cảm xúc vốn đã yên lặng trong lòng từ lâu bỗng trở nên kích động, đôi mắt vốn phẳng lặng như hai giếng nước cũng bỗng chốc lóe ra tinh quang. Nếu như có thể trở về với thời hiện đại thật tốt biết bao!

Theo lý luận mà nói, ở nơi đây tùy tiện cũng có thể được vài chỗ kiếm cơm cùng với người khác, trở về với hiện tại thì buôn bán khó khăn vất vả hơn bao nhiêu.

Sở dĩ nói " Làm người không nên quá tham lam", một khi quá tham, xui xẻo lập tức sẽ xuyên việt tới nơi đây.

Khi Tiêu Phàm đang tràn ngập cảm khái, bỗng một bàn tay dơ bẩn vỗ nhẹ vào vai hắn. Một dấu tay đen nhánh hiện rõ ràng trên chiếc áo trắng của hắn, trông như Cửu Âm Bạch Cốt trảo của Mai Siêu Phong vậy, trông hết sức bắt mắt.

Đang ở trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, Tiêu Phàm đối với mọi thứ bên ngoài đều cảnh giác cao độ. Khi bàn tay kia vừa mới chạm vào vai hắn, nhanh như cắt, hắn nhảy vội ra phía trước đồng thời quay người lại cảnh giác đề phòng chủ nhân của bàn tay kia.

Bàn tay kia là của một lão nhân, chính xác hơn phải nói là một lão đạo sĩ, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, trông như vừa mới chui ra từ bãi rác.

Hắn mặc một áo bào đạo sĩ màu đen bẩn thỉu, tay cầm một cây phất trần rối rắm như giẻ rách, mái tóc bù xù, tóc mai màu hoa râm rủ, tóc ở trên đỉnh đầu thì bó tạm thành một búi sau đó dùng một thanh tre nhỏ cố định lại.

Vẻ mặt hắn tràn ngập tang thương, trên mặt còn có một vết khô nứt màu đen, chả biết là bùn đất, hay vết thương do người ta đánh, cái miệng mở rộng, thiếu hơn phân nửa hàm răng, ánh mặt trời chiếu vào răng cửa của hắn lóa lên nhưng tia sáng màu vàng, giống như quân địch công phá vào một tòa thành trống, ở giữa xen kẽ còn có vài cọng rau xanh biếc…

Giờ phút này, lão đạo sĩ đang cười thật tươi với Tiêu Phàm, tay còn lại thì giơ tấm phướn ( vải treo trên cột, xách tay, dùng như biển quảng cáo) bẩn thỉu, đen ngòm, trên đó có bốn chữ lớn được viết cẩu thả ziêu vẹo: " Thiết khẩu trực đoạn" (1)

Chứng kiến cái phướn trông như phướn gọi hồn, Tiêu Phàm rút cục cũng biết mình đụng phải loại người nào.

Khách khí mà nói thì đây là một người tu hành tại thế tục, thuyết pháp tôn giáo. Nói trắng ra là lũ lừa đảo, bọn bịm bợm giang hồ, lấy nói dối, lừa đảo làm kế sinh nhai.

Kiếp trước cũng có rất nhiều kẻ lừa đảo giống vậy, điều ngạc nhiên là, cả trăm ngàn năm qua, các chiêu lừa đảo thì có muôn vàn hình dạng, nhưng về hình tượng vẫn không thay đổi một chút nào, phất trần, đạo bào, cộng thêm khuôn mặt luôn tỏ ra vẻ bí hiểm, nụ cười như của Trang Chu hóa điệp, thì ra trang phục cùng với bộ dáng khi gạt người đã có truyền thống hơn sáu trăm năm, nếu có thể trở về, Tiêu Phàm nhất định sẽ xin cho kiểu dáng trang phục này di sản văn hóa thế giới.

Lão đạo sĩ dùng bản tay bẩn thỉu khẽ vuốt chòm râu tiên phong đạo cốt của mình, sau đó nói một câu rất bí hiểm đủ để làm cho bất kì kẻ nào cũng phải chú ý :

- Chàng trai trẻ, ngươi có điềm xấu đó!

Tiêu Phàm mặt cau lại, theo bản năng đáp trả:

- Ngươi mới xài bra ( nịt ngực phụ nữ, ở trên là "hung triệu", có lẽ hắn nghe thành "hung tráo" tức cái bịt ngực!), cả nhà ngươi đều mặc bra!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!