Chương 6: Ném chuột sợ vỡ bình

Có câu châm ngôn " Nhập gia tùy tục

", hoàn cảnh ở đây lạ lẫm, trước tiên phải tìm hiểu về nó. Cũng giống như khi tham gia trò chơi thì ngươi cần phải biết được rõ quy tắc của nó. Thân là kẻ xuyên việt, ngươi còn chưa đủ năng lực để có thể tạo ra một quy tắc mới , ngươi cần phải học tập những quy tắc cũ kia. Tiêu Phàm tại tiền thế cũng từng đã mơ hồ biết được một chút quy tắc của thời cổ đại này bất quá cũng không hiểu được nhiều cho lắm, có vài thứ nhớ, còn vài cái thì chưa hiểu rõ hết. Nói một cách rõ ràng, thì hắn chỉ là một con gà mờ mà thôi. Cho nên ngay lúc hắn dương dương tự đắc nói ra"Thông phòng nha đầu ", trong lòng lại có chút đắc ý, cuối cùng hắn cũng đã tìm được lỗ hỗng của quy tắc trò chơi trong thời đại này. " Thông phòng nha đầu

"trong thời cổ đại phong kiến của Trung Quốc thì cũng được coi là bình thường, ngươi là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, nếu sau này tiểu thư xuất giá thì nha hoàn đi theo bên người liền danh chính ngôn thuận trở thành thiếp bên cô gia. Mọi người ai ai cũng biết nha hoàn là hạ nhân, mà" thông phòng nha đầu

"nói một cách nghiêm khắc cũng là một loại hạ nhân, bất quá địa vị cũng cao hơn hạ nhân một chút. Chức trách của" thông phòng nha đầu" rất quan trọng phải chẳng những phải lo liệu những sinh hoạt thường ngày của tiểu thư và cô gia, mà còn phụ trách luôn mùa hè thì phải quạt, mùa đông còn phải làm ấm giường giống như là một cái máy điều hòa hình người.

Khi chủ nhân tiến hành chuyện phòng the, tiểu nha đầu còn muốn như nhân viên cứu hoả tạm thời, bổ sung, thay thế, thậm chí hỗ trợ cho chủ nhân đẩy mông từ phía sau ( doggy) theo ngôn ngữ khuê phòng mà nói, từ điểm đó có thể hình dung nha đầu giống với một kiện sextoy, búp bê tình dục tiên tiến có khả năng mát xa và BJ ( râm hiệp mợ rầu)

Nhìn thấy xã hội thượng tầng này thì biết cuộc sống vô cùng sa đọa, mà kẻ bình dân vận mệnh thật đáng thương. Nhưng Tiêu Phàm lại yêu cuộc sống cổ đại này. Không biết ai là người phát minh ra " thông phòng nha đầu" này quả thực là một thiên tài , CMN quả là thiên tài.

Đối với một nam nhân mà nói, thời kỳ phong kiến cổ đại này thật sự là lạc hậu, bảo thủ , mất hết nhân tính. So sánh với thời hiện đại, cái thời mà nữ giới hận không thể tè từ cổ nam nhân tè xuống thì Tiêu Phàm cảm thấy lần xuyên việt này quả thật là rất hạnh phúc.

Chỉ tiếc lần xuyên việt đối với một tay gà mờ (newbie) như Tiêu Phàm thì hắn lại không biết rằng cũng không phải tất cả cô gia đều có tư cách hưởng dụng " thông phòng nha đầu

", một tên con rể ở rể mà trong lòng lại có cách nghĩ không thực tế như vậy, thật đúng là không biết thì không biết sợ là gì. Trái ngược với tâm trạng hưng phấn của Tiêu Phàm thì tâm trạng của Trần Tứ Lục chỉ muốn chết đi cho xong"Thông phòng nha đầu

"… Ngươi không công danh không tiền bạc, lại còn mang tiếng là tiểu tử nghèo nữa, nữ nhi ta còn chưa từng có ý định cưới ngươi nữa, cư nhiên lại nhớ nhung đến" thông phòng nha đầu

"à, ngươi có tư cách này sao? - Ngươi còn muốn thông phòng nha đầu à? Trần Tứ Lục cười lạnh, trong mắt toát ra vẻ châm biếm mỉa mai. Tên tiểu tử nghèo này chẳng lẽ không biết cái gì gọi là" không tự lượng sức mình" sao?

Tuy Tiêu Phàm biết mình bị Trần Tứ Lục mỉa mai, nhưng thần tình hắn vẫn nhàn nhã, nở nụ cười ngại ngùng nói:

- Nhạc phụ, nếu ngài cảm thấy luyến tiếc thì tiểu tế cũng không cần thông phòng nha đầu đâu, dù sao tiểu tế cũng đã ăn ở Trần phủ được 4 năm rồi cũng thấy rất ngượng ngùng. Đều là người trong nhà cả, người cũng không cần phải khách khí như vậy đâu….

Nói xong Tiêu Phàm còn phất phất tay áo sau đó nhìn chằm chằm vào Trần Tứ Lục, trên mặt lại nở nụ cười, nụ cười ấy cũng đồng dạng giống như đang mỉa mai.

Trần Tứ Lục lập tức á khẩu, lời nói của tên Tiêu Phàm này rất đúng, chẳng những không đề cập đến chuyện phi lễ nha hoàn mà dường như còn tặng cho hắn một phần nhân tình.

Hơn nữa, lúc này bất kể là lời lẽ hay thần thái của hắn cũng lộ ra vẻ vô lại, rốt cuộc đại phu đã cho hắn uống thuốc gì trong thời gian bị bệnh.

Trần Tứ Lục hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, trong lòng bỗng dưng phát khổ. Từ lý luận trên " thông phòng nha đầu

"rõ ràng là của hồi môn của hắn nếu như Trần Oanh Nhi thật sự gả cho hắn thì Bão Cầm tất nhiên là của hồi môn của hắn, nhưng mà đây chỉ là lý lthuyết mà thôi. Theo như hắn biết, cho đến hiện nay chưa từng có người con rể nào trước mặt nhà phụ đại nhân đề ra yêu cầu" Thông phòng nha đầu" cả, lúc này Trần Tứ Lục không biết nên hình dung Tiêu Phàm ra sao nữa.

Sản nghiệp của Trần gia ngày nay rất lớn bao gồm cửa hàng tơ lụa, khách điếm… Mà hiện nay cả huyện Giang Phố không ai không biết nữ nhi Trần gia đã có hôn ước với Tiêu Phàm.

Từ biểu hiện cà lơ phất phơ của hắn hôm nay mình thật sự đuổi hắn ra khỏi Trần gia, thì biết đâu sau này tên tiểu tử này sẽ nói Trần gia không giữ chữ tín, tham phú phụ bần.

Như vậy thì thanh danh Trần gia sẽ bị người khác dẫm lên, đến lúc đó thì ngay cả đức hạnh của gia nhân Trần gia cũng bị người khác nghi ngờ.

Trần Gia của hắn nổi danh nhờ hai từ " Thành tín" chẳng biết có phải vô tình hay cố ý mà Tiêu Phàm nắm ngay được nhược điểm này của Trần Gia. Lúc này tâm tư của Trần Tứ Lục bắt đầu dao động, hắn không nghĩ tên tiểu tử Tiêu Phàm xưa nay vẫn yếu đuối mà bây giờ lại khó chơi đến như vậy.

Trần Gia là do nửa đời vất vả của hắn mới có thể tạo nên sản nên sản nghiệp như thế này, hắn không thể để vì một tên nông dân như Tiêu Phàm mà phát sinh ra chuyện gì .

Nhìn vào khuôn mặt nhã nhặn lịch thiệp của Tiêu Phàm mà Trần Tứ Lục há miệng thở dốc, một câu cũng không nói nên lời. Trầm mặc sau nửa ngày, rốt cục hắn phất tay bộ dạng có vẻ vô lực nói:

- Sự việc hôm nay đến đây là chấm dứt, hiền chất ngươi cần phải làm đúng bổn phận của mình đi, sau này chớ tái phạm nữa… Ngươi .. haizz… Lui ra đi !

Bộ dạng Tiêu Phàm vẫn nho nhã như trước, hướng về phía Trần Tứ Lục liền vái chào một cái thật dài, sau đó xoay người nhẹ nhàng rời đi.

Sau khi Tiêu Phàm rời khỏi, Trần Tứ Lục ngẩng đầu lên, trên mặt hắn lúc này là một mảnh tái mét nhìn chăm chăm vào bóng dáng Tiêu Phàm, hàm răng nghiến nghe ken két. Trong ánh mắt hắn bây giờ ngoài trừ nỗi phẫn hận còn hiện lên vẻ nghi ngờ khó hiểu.

Trước kia Tiêu Phàm luôn ngậm bồ hòn làm ngọt, tính tình hướng nội yếu đuối. Hắn thấy mình giống như là chuột sợ mèo, tâm tình luôn thấp thoảng lo âu, một câu cũng không dám nói huống hồ là đánh rắm. Vậy mà hôm nay đến tột cùng là làm sao vậy? Chẳng lẽ sau khi khỏi bệnh, tâm tính nó lại thay đổi?

Trần Tứ Lục thật sự không rõ, trước đây Tiêu Phàm là một tên tiểu tử thành thật, trung hậu vì sao hiện nay lại trở thành một tên lưu manh, vô lại, khó chơi như thế. Đuổi cũng không đi, lưu lại cũng không dám lưu. Vị cô gia này đối với Trần gia không phải là một điềm báo tốt .

Phải mau chóng nghĩ biện pháp để đuổi hắn đi. Hắn như thế nào có thể xứng đáng với nữ nhi của mình? Hắn cưới Oanh nhi, đối với Trần Gia có chỗ nào tốt đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!