Chương 50: Nước chảy vô tình

Đối với việc Trần Oanh Nhi đến đây thì quả thật Tiêu Phàm cảm thấy có hơi bất ngờ.

Cô nương này đã xảy ra chuyện gì? Cách khá xa Túy Tiên Lâu mà lại chạy tới đây, nàng đói bụng hay là sợ ta tham bạc của tửu lâu?

Chung quy không thể trách Tiêu Phàm có ý nghĩ xấu xa đối với thiên kim Trần gia. Lúc mới quen hai người thật sự không thoải mái, mà càng về sau lại là vẻ lạnh lùng của thủ trưởng đối với cấp dưới; nhưng bây giờ lại đột nhiên chuyển biến một trăm tám mươi độ, lúc thì hỏi thăm sức khỏe, lúc lại hầm canh cho.

Thái độ biến đổi có phần hơi không được tự nhiên như vậy nên Tiêu Phàm hoài nghi cha con Trần gia có mưu đồ.

Tiêu Phàm không biết đây rõ ràng là hắn lấy bụng tiểu nhân đo dạ quân tử. Cha con Trần gia có mưu đồ nhưng nhiều nhất là chỉ muốn nghĩ làm sao để cùng hắn cột chung một chiếc thuyền mà thôi, đây thật sự là một mưu đồ có thiện ý. Lão Trần ngay cả nữ nhi cũng lôi ra nhưng làm cho Tiêu Phàm hoài nghi.

Thật đúng là đáng thất vọng.

Thiên kim của lão bản tới, thân là chưởng quầy, đương nhiên phải nghênh đón, Tiêu Phàm trong lòng đối với Trần Oanh Nhi cảm thấy rất bình thường, không có chút cảm giác e lệ như lúc vợ chồng chưa cưới gặp mặt.

Ở trong lòng hắn, Trần Oanh Nhi là chủ nhân, là thủ trưởng, là nữ nhi của Trần Tứ Lục… Nàng có rất nhiều thân phận, duy nhất làm cho hắn có chút bài xích đó là thân phận vị hôn thê của mình. Hôn nhân mà không có trụ cột tình cảm thì hắn không thể chấp nhận đươc.

Có lẽ người cổ đại cảm thấy không sao cả nhưng Tiêu Phàm thì không.

Ánh sáng chỗ cửa ra tối sầm lại, một thân ảnh lã lướt xuất hiện trước mắt Tiêu Phàm

Hôm này, Trần Oanh Nhi tự hồ không quá chăm chút ăn diện, nàng mặc một vộ váy xanh nhạt, tóc vén cao, đôi lông mi của nàng cũng được trang điểm lại, thoạt nhìn thanh mảnh đáng yêu hơn nhiều, thêm vào đôi má ửng hồng, xấu hổ, khi ngoái đầu nhìn lại thì làm cho người ta tim và tr.. m đập mãi không thôi.

Từ tận đầy lòng Tiêu Phàm thầm khen vẻ đẹp của nàng đồng thời cũng tỉnh lại, nữ nhân xinh đẹp như vậy lẽ nào mình đối với nàng không có chút động tâm sao? Hay bản thân mình mù mắt chó ?

Nỗ lực suy tư về tình cảm một hồi lâu, đổi lại là cái hạ bả vai đầy suy sụp, không thể, không thích là không thích, dù có miễn cưỡng cố gắng cũng không được.

- Tiêu Phàm ra mắt tiểu thư.

Tiêu Phàm chắp tay thi lễ.

Khuôn mặt Trần Oanh Nhi đỏ lên, nghiêng người để cho qua cái thi lễ này, nhỏ giọng nói:

- Tiêu công tử không nên làm như thế, thiếp thân không gánh nổi đâu.

Thiếp thân?

Tiêu Phàm ngạc nhiên nhìn Trần Oanh Nhi, cái này tự xưng .. cũng có chút hơi quá.. Cái kia, chúng ta còn chưa có quen thuộc như thế này?

Vuốt mũi cười cười, ánh mắt Tiêu Phàm không nhịn được liền nhìn về phía sau Trần Oanh Nhi

Giống như biết trong lòng Tiêu Phàm đang đăm chiêu, Trần Oanh Nhu cùi đầu xuống thấp giọng nói:

- … Thiếp Thân hôm nay là tới một mình, không mang theo Bão Cầm tới.

- Hả? À ….

Tiêu Phàm ngượng ngùng thu hồi ánh mặt lại, giấu đầu hở đuôi nói:

- Ta chỉ là muốn cùng nàng tham khảo về phương diện võ học…

Trần Oanh Nhu cũng không nói gì, chỉ là ném cho hắn một cái nhìn thanh tú động lòng người.

- Không biết hôm nay tiểu thư đến Túy Tiên Lâu có việc gì không?

Trần Oanh Nhi thở dài nói:

- Huynh không thể gọi tên của ta sao? Giữa chúng ta vì sao phải xa lạ như vậy?

Tiêu Phàm xoa tay cười gượng :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!