Lúc Trần Oanh Nhi đến thì Tiêu Phàm vẫn còn đang xoa xoa cái trán đỏ bừng của mình, Trần Oanh Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.
- Trán ngươi bị làm sao vậy?
Tiêu Phàm mặt không đổi sắc, khịt mũi, nói:
- … Đụng trúng khung cửa.
- Cái gì? Khung cửa nào thần kỳ vậy, đụng một cái mà cả trán đỏ hết?
Trần Oanh Nhi tò mò hỏi.
- Nếu đụng một cái thật mạnh, thì cái gì cũng đỏ lên được cả.
Tiêu Phàm cẩn thận tỉ mỉ giải thích cho nàng.
- Mà cái kia nhìn có vẻ không đúng nha, trên trán ngươi cái vệt đỏ đấy lại là dạng hình cong, làm sao được? Chẳng lẽ cái khung cửa kia cũng hình cong sao?
- Cái vệt đỏ trên trán ta nhìn thì đúng là hình cong, nhưng nếu nói chính xác, nó lại không phải là hình cong…
- Vậy ý ngươi là, ngươi cố tình làm cho nó như vậy à?
Sắc mặt Tiêu Phàm càng lúc càng đen:
- Tiểu thư thật là băng tuyết thông minh…
- Hì hì!
Bão Cầm đứng sau lưng Trần Oanh Nhi rốt cuộc không nhịn được cười, vọt ra vài tiếng cười, cả người từ bả vai đến lưng không ngừng run rẩy vì nhịn cười.
Trần Oanh Nhi vẫn còn đang mải mê nghiên cứu cái vệt đỏ trên trán Tiêu Phàm:
- Cái trán ngươi… đụng trúng khung cửa, hình như u lên rồi kìa!
Tiêu Phàm cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, nói:
- Tiểu thư, nàng cố tình đến Túy Tiên Lâu tìm ta để nghiên cứu cái trán của ta à?
Trần Oanh Nhi khẽ hừ một tiếng, đưa mắt liếc nhìn Tiêu Phàm một cái, sau đó liền đi thẳng vào Túy Tiên Lâu.
Tiêu Phàm tức thì trợn mắt há mồm, đây mà là tiểu thư Trần gia tính tình lạnh lùng lãnh đạm hay sao? Cái cử chỉ vừa rồi nhỏ bé thôi nhưng lại ẩn dấu phong tình cùng kiều mỵ, lại còn hết sức trưởng thành thành thục, thật sự là muốn câu hồn đoạt phách người ta mà.
Trần Oanh Nhi ở phía trước, cũng chợt nhận ra hành động vừa rồi của mình có vẻ hơi quá kiều mỵ, liền cảm thấy không được tự nhiên khẽ ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp liền thoáng ửng hồng, nhìn hết sức động lòng người.
Tiêu Phàm giật mình nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Oanh Nhi đỏ bừng vì xấu hổ, trong lòng tự hỏi, vị tiểu thư này hôm nay bị làm sao vậy?
Trần Oanh Nhi tiến nhanh vào trong quầy, lão Thái khuôn mặt tươi cười nịnh nọt đã đứng chờ sẵn ở đấy, nàng giơ tay làm bộ làm tịch cầm lấy một quyển sổ lật lật xem, trông như cố tình che giấu điểm thất thố vừa rồi, Tiêu Phàm kéo Bão Cầm sang một bên, thấp giọng hỏi bằng giọng điệu phi thường nghiêm túc:
- Tiểu thư nhà nàng trước khi đến đây đã ăn cái gì thế?
Bão Cầm mờ mịt trả lời:
- Chưa ăn cái gì cả, chỉ có uống một ngụm trà…
Tiêu Phàm liếc liếc nhìn Trần Oanh Nhi đang ngồi lật xem sổ sách kia, sau đó quay sang nhìn Bão Cầm, nghiêm túc nói:
- Ta thấy, nàng nên nhanh mang tiểu thư nhà nàng đi tìm đại phu đi…
Bão Cầm giật mình hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!