Chương 42: Lạc định trần ai

Hoàng tri huyện thất tha thất thểu bước lên kiệu quan, quay trở về nha môn.

Chỉ bằng uy thế của một Huyện thừa mà có thể bức ép một vị Tri Huyện chật vật rút lui, đây quả là một chuyện xưa nay chưa từng thấy, vậy mà hôm nay lại xuất hiện ở cái Huyện Giang Phổ nhỏ bé này, chắc chắn từ nay về sau huyện Giang Phổ sẽ nổi tiếng trên quan trường.

Đám người đứng xem thở dài thỏa mãn, sự việc hôm nay quả là hết sức gay cấn và hồi hộp, vậy là nhờ cái trò hay này mà từ nay về sau, có lẽ trong suốt một thời gian dài bọn họ sẽ chẳng thiếu đề tài mà bàn tán.

Tào Nghị vẫn cung kính thi lễ đưa Hoàng tri huyện lên kiệu quan, hơn nữa còn cùng Tạ chủ bộ và Lý điển sử đứng nhìn theo bóng Hoàng tri huyện rời đi, làm đúng bổn phận quan viên của mình, mãi đến khi cỗ kiệu biến mất tại góc đường, bọn họ mới quay đầu lại, liền trao đổi ánh mắt với nhau, tất cả đều hiểu ý, nhưng chỉ giữ ở trong lòng.

Trần Tứ Lục thân hình béo mập đứng đơ một chổ, khuôn mặt tươi cười nịnh nọt chờ Tào Nghị bước vào Túy Tiên Lâu.

Tiêu Phàm vô tình quay đầu lại, thấy Chu chưởng quầy của Kim Ngọc Lâu vẫn còn ngây ngốc quỳ trước cửa Túy Tiên Lâu, vẻ mặt dại ra, bộ dạng thất hồn lạc phách, Tiêu Phàm khẽ nhíu mày, bước ra phía trước, trước mặt đám đông vẫn chưa tản đi hết, nhìn Chu chưởng quầy mỉm cười, sau đó vẻ mặt đột nhiên biến đổi, giơ tay hung hăng tát lên mặt Chu chưởng quầy.

- Ba!

Tiếng bạt tai thanh thúy vang dội khiến đám người vây xem đang có ý định rời đi liền dừng bước, dáo dát nhìn ngó xung quanh.

Chu chưởng quầy bị Tiêu Phàm tát cho một cái đầu óc ông ông cả lên, dần dần cũng hồi phục lại tinh thần, sau đó vẻ mặt liền lập tức lộ vẻ không thể tin được, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm cả nửa ngày mới lắp bắp mở miệng nói được:

- Ngươi… ngươi tại sao lại đánh ta?

Tiêu Phàm nhún vai:

- Đánh ngươi cũng bình thương a.

- Ngươi… sao đánh ta?

Tiêu Phàm giật mình, đúng a, tại sao ta lại đánh hắn? Hắn chẳng có đắc tội gì với ta, ta đánh hắn làm gì? Thật là không đúng phép tắc …

Thấy Chu chưởng quầy nhìn mình bằng ánh mắt bi phẫn, Tiêu Phàm bỗng thấy có chút ngượng ngùng, ngửa đầu suy nghỉ cả nửa ngày rốt cục cũng tìm ra được một cái lý do, hắn liền ngồi xổm xuống đất, nói chuyện với Chu chưởng quầy bằng giọng điệu hết sức thành khẩn:

- Bởi vì, bộ dạng của ngươi thật rất đáng ghét, tại hạ thất lễ, không nhịn được, cho nên… Ngươi hiểu rồi chứ.

Lời nói còn chưa ra hết khỏi miệng nữa mà hắn đã đưa mắt liếc nhìn Chu chưởng quầy, sau đó liền đứng lên nhẹ nhàng phất ống tay áo, xoay người bước vào Túy Tiên Lâu, bỏ lại Chu chưởng quầy vẫn còn quỳ dưới đấy nhìn hắn bằng vẻ mặt hết sức căm hận.

Bước vào bên trong Túy Tiên Lâu, Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, cái bạt tai này đánh rất thích a, hắn không sợ đắc tội Hoàng tri huyện, dù sao cũng đã đắc tội rồi, có đắc tội thêm một chút nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì, làm nam nhân mà một tý can đảm này cũng không có còn gọi là nam nhân được sao?

Trong căn phòng xa hoa nhất ở lầu ba của Túy Tiên Lầu, Tạ chủ bộ, Lý điển sử đang cùng nhau nâng ly, Tào Nghị quay đầu nhỏ giọng thì thầm với lão gia phó đứng phía sau:

- Phái người về đưa mật tín cho Yến Vương điện hạ, ta đã là chủ chính Giang Phổ.

Lão gia phó vâng lời liền lui ra sau.

Trong nha phủ huyện Giang Phổ, Hoàng tri huyện cả người không ngừng run rẩy, cố gắng một lúc lâu sau mới bình phục lại được, rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh táo, trong mắt lập tức lóe lên tia hung quang, liền gọi hạ nhânh đến, lạnh giọng phân phó:

- Chuẩn bị kiệu, đi kinh sư, phủ lễ bộ Hoàng thị lang.

Túy Tiên Lâu khai trương lần nữa.

Lần khai trương này, Tri huyện lão gia và Huyện thừa lão gia ở Huyện Giang Phổ bởi vì Tiêu Phàm, cô gia của Trần gia mà hoàn toàn trở mặt, tranh đấu một phen, cuối cùng Huyện thừa lão gia toàn thắng, tin tức này như ôn dịch, trong khoảnh khắc truyền khắp cả thị trấn.

Gió đã đổi hướng, từ nay về sau Hoàng tri huyện không còn là người nói một không ai dám nói hai nữa, bất cứ ai sáng suốt cũng đều nhìn ra được, hiện tại người cầm quyền chính của huyện Giang Phổ chính là vị Bát phẩm Huyện thừa Tào đại nhân, vị Hoàng tri huyện này đã hoàn toàn mất đi quyền lực.

Luồng gió chính trị đã biến đổi, Túy Tiên Lâu tự nhiên lại là nơi nghênh đón khách nhân đến từ khắp nơi, xưa nay có người đỡ đầu luôn luôn lúc nào cũng có lợi thế hơn người, hôm Túy Tiên Lâu khai trương, Tào huyện thừa đích thân dẫn hết quan viên lớn nhỏ trong nha môn đến chúc mừng, hơn nữa còn vì Tiêu Phàm chưởng quầy của Túy Tiên Lâu mà trở mặt cùng Hoàng tri huyện, chuyện đến mức này còn người nào không rõ ý tức của Tào đại nhân?

Vì lẽ này, sinh ý của Túy Tiên Lâu hết sức thịnh vượng.

Tâm tình của Tiêu chưởng quầy Túy Tiên Lâu đương nhiên cũng được nước lên thuyền, mà tên quan cản đường cũng không còn nữa, hiện tại đúng là cơ hội tốt để hắn thực hiện kế hoạch lớn, Tiêu Phàm cực kỳ có lòng tin, bởi vì dù sao hắn cũng là người xuyên việt, trong đầu đã có sẵn nguồn kiến thức ưu việt về phát triển sinh ý, mục đích đầu tiên của hắn ở đây chính là sự nghiệp, cho dù vẫn chỉ là làm công cho Trần Tứ Lục, bất quá hắn cũng không để ý đến vị nhạc phụ này, Tiêu Phàm là người có dã tâm, thành tựu tương lai đương nhiên không chỉ có vậy, hắn hiện tại là muốn bằng cách này từ từ dung nhập hoàn toàn vào thế giới cổ đại, chỉ có thích ứng được hoàn cảnh mới mong tiền đồ tương lai có thể tiến xa được.

Bên trong nội đường, Tiêu Phàm nhận cơ hội buổi chiều khách nhân không nhiều, liền cho gọi lão Thái cùng hai gã điếm tiểu nhị đến an bài vài việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!