Chương 36: Mưu đồ gây hấn

Quá trình chờ đợi đồ ăn thật là dài, bởi vì sinh ý của Kim Ngọc lâu rất tốt, có thể nói là chật kín chổ ngồi. Trong sảnh đường rộng lớn, bàn nào cũng có khách, bọn họ nâng chén cụng ly, cao giọng cười nói.

Điếm tiểu nhị bưng khay xuyên qua xuyên lại giữa các bàn như cá lội nước, trông thật ồn ào náo nhiệt.

Tiêu Phàm ghen tị đến nỗi đỏ cả mắt. Nếu Kim Ngọc lâu không có bối cảnh thâm hậu, thì việc mua bán đắt đỏ như vậy ắt phải thuộc về Túy Tiên lâu. Thực khách trong sảnh đường mấy ai không vì cái chiêu bài Hoàng tri huyện mà tới, đây là phương thức vuốt mông ngựa chuẩn nhất.

Khẽ ho hai tiếng, Tiêu Phàm thầm thì với Thái Hư:

- Ngươi còn chưa hỏi vì sao ta lại mời ngươi đến Kim Ngọc lâu ăn cơm đúng không?

Thái Hư ra vẻ nhàn nhã, dù bận vẫn ung dung vuốt chòm râu, khoan thai đáp:

- Bần đạo đã sống hơn 100 tuổi, chút tâm tư nhỏ nhoi ấy của ngươi mà cũng nhìn không ra há chẳng phải chui trong bụng chó còn hơn sao? Bất quá bần đạo chỉ ra sức ăn, mặc kệ ân oán của Túy Tiên lâu và Kim Ngọc lâu. Nếu ngươi có gây chuyện, bần đạo lập tức té ngay.

Chớ quên, bần đạo biết khinh công..

Tiêu Phàm hận đến nỗi nghiến chặt răng, khinh công quả là bổn sự rất oách. Ngay lúc này đột nhiên Tiêu Phàm có cảm giác muốn theo Thái Hư học chút khinh công, nhưng điều kiện đầu tiên là lão đạo sĩ trời đánh thánh đâm này không lừa hắn.

Biết công phu a, nhưng mà Tiêu Phàm nhìn tới nhìn lui cũng không thấy cái gì chứng tỏ là Thái Hư biết võ công, ấn cũng chẳng khớp mà nói cũng chả thông. Trong tiểu thuyết võ hiệp ngoại trừ đệ tử Cái bang ra thì có cao thủ võ lâm nào lại đi lừa đảo mà sống, thảm đến nỗi suýt phải đi xin ăn?

Những cao thủ hành tẩu giang hồ nế lỡ có thiếu bạc thì thường là nhảy vào một nhà phú hộ xui xẻo nào đó, thuận tay lấy đi một chút bạc, còn để lại vài câu trên tường, đại loại như "Cướp của người giàu chia cho người nghèo".

Còn lão đạo sĩ Thái Hư trước mắt hoàn toàn không giống với những võ lâm cao thủ trong ấn tượng của Tiêu Phàm. Nhìn trái nhìn phải gì cũng thấy giống một lão giang hồ lừa đảo nghèo mạt rệp cả.

Bởi vậy Tiêu Phàm đem cái ý niệm học võ với Thái Hư đập chết ngay tại chổ. Làm người phải có lý trí chứ.

Tiểu nhị đã bưng thức ăn lên, thịt nạc vai heo nằm trong nước sốt chua ngọt trong suốt bóng loáng, khiến mắt của Tiêu Phàm và Thái Hư chợt sáng rỡ.

Hai người không nói hai lời, vung đũa gắp lia lịa, ăn đến nỗi mồm mép sáng bóng, hồn nhiên không thèm để ý đến ánh mắt hoặc hèn mọn hoặc ngạc nhiên của bọn tiểu nhị dọn dẹp bàn bên, ăn trông thật khó coi. Nghe nói món ăn này là đặc sản của Kim Ngọc lâu, hương vị quả không tệ.

Nhân phẩm của chưởng quỹ Kim Ngọc lâu tuy không không tốt nhưng đầu bếp thì cũng có vài phần bổn sự giữ nhà. Ăn như sóng cuộn gió táp, loáng một cái dĩa thức ăn đã sạch nhẵn. Tiêu Phàm và Thái Hư thỏa mãn ngồi dựa ngửa ra sau, xoa xoa bụng ợ rõ to, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

- Ăn ngon không?

Tiêu Phàm khó nhọc ngẩng đầu như hết sức lực, lười biếng cất tiếng hỏi.

Thái Hư gật đầu:

- Không tệ, so với Túy Tiên lâu của ngươi thì cũng mỗi bên một vẻ.

Tiêu Phàm nở nụ cười, trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Ăn uống no say rồi thì cũng tới lúc chúng ta đi chứ nhỉ?

Thái Hư xỉa răng, đáp:

- Ờ, tốt tốt. Vậy ngươi đi tính tiền đi rồi còn đi.

Nụ cười trên mặt Tiêu Phàm càng trở nên xấu xa:

- Có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?

Đuôi lông mày của Thái Hư chợt máy động, đột nhiên dự cảm thấy có điềm xấu. Sểnh ra một chút là không biết tên tiểu tử này định giở trò gì?

- Nghe tin tốt trước đi.

Thái Hư thận trọng nói.

- Tin tốt là bữa cơm này chúng ta không cần trả tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!