Tiêu Phàm ba người vào sương phòng, sương phòng rất u nhã, bốn phía dựng bằng trúc, bên trong treo tranh cổ bút tích tiền nhân, bốn góc tường để vài chậu mẫu đơn, giữa phòng là bàn gỗ lim, trên bàn bày đầy sơn hào hải vị.
Chu Lệ ngồi trước vào ghế chủ vị, Tiêu Phàm chúng nhân phân biệt ngồi vào vị trí.
Chu Lệ lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, đứng lên mặt hướng phía nam, chén thứ nhất kính rượu đương kim hoàng thượng Chu Doãn Văn hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương.
Chén thứ hai rượu, Chu Lệ lấy thân phận chủ nhân, kính khâm sai hắn hận thấu xương cút xa vạn dặm, nhanh mà ăn hương.
Tiêu Phàm nhập quan trường hơn hai năm, tự nhiên sớm quen thuộc lễ tiết, Chu Lệ mời rượu Tiêu Phàm vội vàng đứng lên kinh sợ, chắp tay liền nói không dám.
Chu Lệ lại kính Phương Hiếu Nhụ cùng Thái Hư, một vòng kính về dưới, Chu Lệ ngồi xuống, sau đó dùng mắt liếc Tiêu Phàm.
Mọi người đều là người trong quan trường, tự nhiên cũng hiểu quy củ, chủ nhân kính xong rồi, hiện tại giờ đến phiên khách nhân hướng chủ nhân kính.
Chu Lệ ngồi ngay ngắn chủ vị, ung dung chờ Tiêu Phàm nâng chén.
Tiêu Phàm lại nghĩ, rượu này có nên uống không?
Không thể phủ nhận, Tiêu Phàm là một quân tử, dù người khác không công nhận thì hắn nghĩ thế là được, nhưng mà quân tử nhay tiểu nhân, đến lúc liên quan đến tính mạng thì nên cẩn thận.
Vòng vòng con mắt, Tiêu Phàm nâng chén rượu trước mặt, cười híp mắt đưa cho Thái Hư, vẻ mặt hiền hòa cười nói:
- Sư phụ, nếm thử một chút, nếm thử một chút, đây chính là Bắc Bình liệt tửu, còn hơn Nữ Nhi Hồng ở kinh sư, tư vị rất tuyệt vời...
Thái Hư hai mắt sáng ngời, tiếp nhận chén rượu không chút do dự một ngụm uống hết, sau đó còn chép chép miệng...
- Đến, sư phụ, uống thêm vài chén...
Tiêu Phàm tạm thời kệ Chu Lệ một bên, liên tiếp kính rượu Thái Hư.
Thái Hư tự nhiên không hiểu lễ tiết quan trường, thấy đồ đệ kính rượu sư phụ không có gì là không đúng, vì thế rượu đến liền uống, không khách sáo chút nào.
Tiêu Phàm mời mấy chén rồi để chén xuống, nhìn phản ứng sau khi uống của Thái Hư.
Chu Lệ vẻ mặt bất mãn nhìn Tiêu Phàm, nhất thời không rõ gia hỏa này đang làm trò gì.
Qua rất lâu, Tiêu Phàm, thận trọng nói:
- Sư phụ, không sao chứ? Cảm thấy như thế nào?
Thái Hư vuốt râu ha ha cười nói:
- Không sai, rượu ngon.
- Không đau đầu nhức óc, bụng dạ không sao chứ?
- Không sao.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở ra, thoải mái cười nói:
- Ta đây an tâm...
Sau đó đứng lên, ngửa mặt lên trời cười ha hả, nâng chén cười nói:
- Vương gia quá khách khí, hạ quan thật sự hổ thẹn không chịu nổi, gì cũng không nói, tình cảm sâu, một chén này...
Chu Lệ không một lời, sắc mặt dần dần xanh biếc, sau biến thành tái mét, răng khẽ nghiến ken két: "......"
Đồ mất dạy này, làm trò vậy là sợ ta hạ độc vào rượu, lấy sư phụ hắn làm thí nghiệm...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!