- Vương gia, đại sự đang chuẩn bị, quân sĩ của chúng ta hôm nay đã mở rộng đến mười lăm vạn, ngoại trừ phương Bắc Tuyên Phủ, Kế Châu, Sơn Hải Quan đóng quân hơn tám vạn tướng sĩ để ngừa Thát xuôi nam, còn lại chia ra đóng quanh Bắc Bình ngày đêm thao luyện chờ khởi sự...
Đạo Diễn trong mắt lấp lóe vẻ hưng phấn, lý tưởng bao năm đang trên đường thành hiện thực, rửa sạch sỉ nhục thi rớt kỳ thi hội.
Nghĩ đến đây, Đạo Diễn vẻ mặt kích động, "Khởi sự" "Nghiệp lớn" những chữ này mắt ở trong lòng hắn sôi trào, cái loại cảm giác này còn phê pha hơn hút chích.
Chu Lệ lẳng lặng nhìn vào Đạo Diễn đầy hưng phấn, Chu Lệ cũng hừng hực bốc lửa.
- Nghiệp lớn sẽ thành, tiên sinh là đệ nhất công thần, đứng hàng tam công, vang danh thiên cổ.
Chu Lệ trong mắt lấp lóe hào quang kích động.
Đạo Diễn chợt tỉnh táo lại, nói:
- Vương gia, quân sĩ thao luyện không đủ, lúc này cũng không thể cao hứng quá sớm, chúng ta còn chưa có thực lực đánh một trận với đại quân triều đình...
Chu Lệ nghe vậy cũng tĩnh táo lại, nói:
- Quân sĩ bao giờ mới đủ lực đánh một trận?
- Một năm, bọn họ hiện tại chỉ mạnh hơn dân chúng một chút, lên chiến trường chưa chiến tất bại...
- Một năm? Quá dài... Bổn vương lo lắng triều đình sẽ không chờ lâu được vậy, nhìn động tác của triều đình thì Chu Doãn Văn đang rất nóng lòng, hắn sẽ không cho bổn vương thời gian...
Chu Lệ nhíu mày nói.
Đạo Diễn trầm giọng nói:
- Nhưng mà, chúng ta nhất định phải kéo một năm, hôm nay đại quân triều đình phân bố trong Đại Minh gần ngàn, quân hộ trăm vạn, võ lực khổng lồ như vậy chỉ bằng mười lăm vạn tướng sĩ mà phân nửa mới chiêu mộ của chúng ta thì không có khả năng chiến thắng.
Chu Lệ cười khổ nói:
- Tiến không thể tiến, lui không thể lui, chẳng lẽ bổn vương sẽ bị Chu Doãn Văn lột bỏ phiên hiệu, đơn độc về kinh làm tiêu dao hoàng thúc sao?
Đạo Diễn cười nói:
- Vương gia sao ủ rũ vậy?
Đại quân triều đình tùy đông nhưng ít trải qua chiến sự, quân già ngựa yếu đao rỉ, vương gia vẫn có cơ hội rất lớn, đấy mới chỉ tính đến lực của một mình vương gia, nếu khuyên bảo được thêm một vị vương gia nữa, thì sẽ có cơ hội đánh một trận.
Chu Lệ nhíu mày nói:
- Một vị Vương gia khác?
Ai sẽ giúp ta?
Đạo Diễn cười nói:
- Ninh vương, Chu Quyền.
Chu Lệ nghe vậy cả kinh, tiếp theo nhíu mày, nói:
- Thập thất đệ cùng bổn vương tình cảm rất tốt, địa bàn gần nhau, lúc trước hai quân thường hợp kích cũng phối hợp ăn ý, nhưng mà... Đây là mưu phản, thập thất đệ tuy tuổi nhỏ nóng tính nhưng không ngốc, chỉ sợ hắn không đồng ý...
Đạo Diễn cười nói:
- Hắn không đồng ý, Vương gia ngài có thể nghĩ biện pháp buộc hắn đồng ý... Thật sự không được, chỉ cần mượn một chi tinh nhuệ dưới trướng hắn dùng là được.
Chu Lệ rùng mình, trầm giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!