Kết giao bằng hữu là Tiêu Phàm ham, đó là một ham muốn rất bình thường.
Đáng tiếc Đạo Diễn hòa thượng không có ham muốn giống hắn, phỏng chừng hắn có ham muốn kết giao với những người tính tình quái gở, hắn với Chu Lệ có một chân là bằng chứng.
Bởi vậy nghĩ rộng ra dẫn đến một vấn đề hại não, nếu Đạo Diễn thực có một chân với Chu Lệ, Họa Mi sẽ gọi Đạo Diễn là gì?
Đại nương?
Tiêu Phàm mình thì sao? Nhạc mẫu?
Tiêu Phàm càng nghĩ càng rùng mình, tức thì trán toát mồ hôi.
Đạo Diễn đi phía trước, đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn, ngạc nhiên nói:
- Tiêu đại nhân, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt vì sao tái nhợt như thế?
Tiêu Phàm vội cười nói:
- Không có gì, đa tạ quan tâm,... Nhạc mẫu.
Đạo Diễn: "......"
- Nói sai, nói sai, đa tạ đại sư lo lắng...
Đi đến phòng khách, Đạo Diễn liền dừng lại, xoay người nghiêm túc nói:
- Tiêu đại nhân, Vương gia cũng không phải cố ý chậm trễ khâm sai, thực là bệnh điên làm thần trí không rõ, không thể tiếp kiến khách nhân, việc này sớm báo cáo triều đình, hôm nay thật vất vả Vương gia thanh tỉnh một hồi, nay lại tái phát, nếu có chỗ nào đắc tội xin Tiêu đại nhân bao dung, đừng so đo.
Lời này hết sức chân thanh, nếu là người khác chắc sẽ tin. Nhưng Tiêu Phàm là người sống hai đời, Chu Lệ có chủ ý gì hắn đều rõ hơn ai khác.
Tiêu Phàm cũng không nói thẳng ra, cười híp mắt gật đầu nói:
- Đại sư phí tâm, bản quan không biết so đo, kỳ thật đại sư có lẽ cũng biết, ta trước ở Giang Phổ huyện cũng từng điên một trận, sau mới dần chuyến biến tốt, về điểm này, ta và Vương gia có tiếng nói chung...
Đạo Diễn đột nhiên biến sắc, môi ngập ngừng vài cái, sau nhịn xuống không nói gì.
Lập tức đến cửa phòng, mời Tiêu Phàm một mình vào gặp Chu Lệ.
Tiêu Phàm mới bước một bước, đột nhiên xoay người giữ chặt tay áo Đạo Diễn, khẩn trương nói:
- Đại sư, Vương gia điên lên có đánh người không?
Đạo Diễn lau mồ hôi:
- ... Không biết. Vương gia chính là hồ ngôn loạn ngữ, cho dù điên rồi cũng tuyệt không nói lời đại nghịch, không biết động thủ đánh người.
Tiêu Phàm gật đầu cười nói:
- Ta đây an tâm...
Đang định vào phòng khách, Đạo Diễn lại kéo tay áo Tiêu Phàm, thần sắc do dự đánh giá hắn, trầm mặc nửa ngày, Đạo Diễn lo lắng nói:
- Tiêu đại nhân, ngươi... Không phải muốn ấu đả với Vương gia chứ?
- Đại sư, ngươi phải tin tưởng nhân phẩm của ta.
Nhắc tới hai chữ "Nhân phẩm", Đạo Diễn im lặng không nói gì, vẻ mặt lại thêm lo lắng.
Vào phòng khách, Tiêu Phàm đưa mắt chung quanh, thấy một mùi nồng nặc xộc vào mũi, Chu Lệ mặc đồ trắng, đầu hỗn độn, hai mắt vô thần, trán cột khăn trắng, miệng chảy giãi, hắc hắc ngây ngô cười vài tiếng, bộ dạng điên mười phần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!