Chương 16: Phân tích lợi hại

Sau một hồi đấu võ mồm kịch liệt..

- Nói như vậy nghĩa là không phải ngươi đến tự sát? Trần Tứ Lục không bảo ngươi đến cáo trạng?

Tào huyện lệnh trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, trong mắt sát ý vẫn còn nồng đậm.

Tự sát???

Quan lại thời này đang nghĩ cái quái gì vậy cà??

Tiêu Phàm thở dài:

- Đại nhân quả thật mắt sáng như đuốc.. Mọi việc cũng không phức tạp đến vậy.

- Vậy tại sao ngươi mới uống với lão tử có một chén rượu mà đã gục lên gục xuống là sao? Định chơi xỏ ta hả?

Trong lòng Tiêu Phàm trào lên nỗi bi phẫn:

- Đại nhân tửu lượng kém là do trời sinh. Tội đó đâu đến nổi chết đâu!

Tào huyện lệnh ớ người ra một lúc rồi chậm rãi thu lại ngọn đao nhọn đang kê sát ngực Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm thở phào một hơi.

- Ngươi là gì của Trần gia?

Cuối cùng thì Tào Huyện lệnh cũng nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất.

Tiêu Phàm khôi phục lại nụ cười tao nhã vốn có tuy trên mặt vẫn còn thoáng khiếp sợ:

- Thảo dân xin tự giới thiệu lại, tại hạ Tiêu Phàm là con rể tương lai của Trần Tứ Lục.

- Cái gì? Ngươi chính là tên con rể uất ức của Trần gia hả?

Tào huyện lệnh giật mình.

Tiêu Phàm cười khổ, ngay cả huyện lệnh vừa đến nhậm chức chưa đầy hai ngày mà cũng nghe đến tên mình, xem ra tên tuổi của mình quả thật không nhỏ. Con rể thì con rể đi hà cớ gì lại phải thêm hai chữ "Uất ức" cơ chứ. Đã là quan bát phẩm mà không biết tu khẩu đức là sao?

Là sao?

- Đại nhân thật.. trực tính!

Tào huyện lệnh cười ha hả:

- Bản quan vốn người binh nghiệp, không quen mấy cái lề thói nhà quan, thoải mái mà nói. Không giống người phương Nam các ngươi cứ vòng vo tam quốc cả buổi. Được rồi, coi như là bản quan hiểu nhầm ngươi. Vậy hôm nay ngươi tìm đến bản quan là có việc gì?

Tiêu Phàm cười cười, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tào huyện lệnh chằm chằm, nói:

- Thảo dân cả gan, cúi xin đại nhân tha cho Trần gia một lần.

Tào huyện lệnh gật gật đầu, dần thu lại nụ cười, nét hào hùng thẳng thắn chợt thoáng qua.

- Vì sao bản quan lại phải tha cho Trần gia? Chẳng lẽ vì ngươi uống một chén rượu với bản quan sao?

Tiêu Phàm do dự một chút, nói:

- Xin đại nhân thứ cho tiểu nhân tội mạo phạm, được nói một câu bất kính…

- Nói đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!