Chương 1: Mộng ảo thoáng qua

Phần mở đầu

Trời đêm thăm thẳm, mưa như trút nước, chớp giật bão bùng, tiếng sét làm cho lòng người tê tái.

" Ầm! "

Trong nháy mắt, giữa trời đêm, một tia chớp lóe lên soi rõ cả mặt đất, làm hiện ra một gương mặt tuấn tú trốn trong bụi cỏ ven đường. Giờ phút này, gương mặt ấy có chút dữ tợn. Hắn tên là Tiêu Phàm, một thanh niên đang chờ việc.

Nói hắn đang chờ việc có lẽ còn đang tô điểm thêm cho thân phận chính của hắn. Chính xác mà nói, hắn là một tên cướp. Một thanh niên không bằng cấp, không việc làm như hắn, có lẽ ngoài cướp giật, trộm cắp, hắn không tìm thấy nổi cách sống nào tốt hơn.

Xã hội vốn là như vậy, công sức bỏ ra cùng thu hoạch vĩnh viễn không có tỉ lệ thuận với nhau. Trước đó, Tiêu Phàm vốn là một người lương thiện, tên mọt sách, văn bằng phổ thông, hắn từng làm công nhật, bất quá, công việc rất kém cỏi.

Đời hắn có lẽ cũng giống như cái tên của hắn vậy, chỉ như hạt bụi trong không khí mà thôi. N lần tìm công tác vấp phải trắc trở, hắn cũng chưa từng nổi giận, hắn vẫn tin rằng chỉ cần kiên trì, ông trời sẽ không phụ lòng những người như hắn.

Cho đến một ngày hắn bị một mảnh thông báo dán trên cột điện hấp dẫn trong đó có ghi : " Tuyển dụng nhân viên quan hệ xã hội nam, lương ba vạn. " . Kết quả, hắn đưa ra tất cả số tiền ki cóp bấy lâu vào một thứ gọi là " Tiền ký quỹ

"( Thế chấp ở mình thì phải ) , háo hức chờ đợi thông báo trúng tuyển của mình, rồi hắn mới nhận ra tất cả chỉ là một âm mưu lừa đảo. Khi chỉ còn hai bàn tay trắng, Tiêu Phàm mới nghĩ thông suốt, giống như Phật Tổ ngộ đạo vậy. Thì ra trên thế giới này, muốn thành công, đơn giản chỉ gói gọn năm chữ mà thôi :" Trộm cắp lừa gạt cướp". Vì thế hắn quyết tâm trở thành một tên cướp, một tiền đồ rạng rỡ sáng sủa đang chờ đợi hắn.

Đêm nay là lần đầu tiên hắn đi cướp, tâm trạng có chút khẩn trương. Giữa sấm chớp, mưa gió bão bùng, bất tri bất giác, Tiêu Phàm đã nằm sấp trên bụi cỏ hơn một giờ. Hắn cảm thấy rất lạnh, cảm giác như toàn thân hắn sắp đông cứng vậy.

Tiêu Phàm cảm thấy tình trạng thân thể hiện tại đối với sự nghiệp cướp bóc của hắn là vô cùng bất lợi. Cho dù có dê béo đi qua trước mặt hắn, mà với thân thể gần như chết cứng thế này của hắn, có lẽ hắn sẽ bị dê béo cướp ngược lại thì đúng hơn.

Nếu điều trên mà trở thành hiện thực, có lẽ hắn sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của toàn bộ trộm cướp trên thế giới này, bị cảnh sát tóm, tống vào ngục giam, và hắn sẽ là chuyện cười đám cảnh sát nói ra trong mỗi cuộc ăn nhậu trong suốt nhiều năm trời.

Một người không có bản lãnh kiếm tiền cũng chẳng sao, nhưng nếu đến cả bản lãnh vi phạm pháp luật cũng không có thì có lẽ hắn đã sống quá thừa rồi. 

Tiêu Phàm cảm thấy áp lực, thật sự hắn không nghĩ tới đến đi cướp còn phải chịu nhiều áp lực như thế này, cuộc sống hiện tại thật chua xót biết bao. Để giảm bớt áp lực, cũng để cho thân thể bớt tê dại, Tiêu Phàm quyết định trước tiên đi cướp một bình rượu.

Kỳ thật đi cướp rượu cũng không phải là vì lòng tham. Mọi người đều biết, rượu làm con người can đảm hơn, đồng thời còn làm nóng máu trong người, thật sự là vật cần thiết khi đi cướp.

Trên đời này vĩnh viễn không có vụ làm ăn nào mà không cần vốn cả, cướp cũng vậy.

Nghĩ là làm.

Tiêu Phàm đứng lên khỏi bụi cỏ tiến về tiệm tạp hóa nhỏ trên đường quốc lộ. May mắn là Tiêu Phàm có dao. Con dao phay này Tiêu Phàm có được lúc ban ngày khi đi qua chợ, nhân lúc lão bán thịt không để ý, thuận tay cầm luôn. 

- Cướp đây!

Cướp rượu không cướp tiền!

Vừa bước chân vào tiệm tạp hóa Tiêu Phàm lộ ra bộ mặt dữ tợn, đồng thời rút con dao phay từ trong ngực ra. Lão chủ tiệm hiển nhiên rất sợ hãi, đầu tiên giật mình, sắc mặt tái nhợt, sau đó hai tay ôm lấy đầu.

Trông thấy ông ta như vậy, Tiêu Phàm cảm thấy cho dù mình muốn làm gì thì làm chỉ cần không giết ông ta thì thế nào cũng được.

- Huynh đệ…., tiền .. tiền của ta để bên trong ngăn kéo…

Cả người chủ tiệm run rẩy, âm thanh đứt quãng, ngập ngừng.

- Ở đây ngươi có những loại rượu nào?

Tiêu Phàm không thèm để ý tới thịnh tình của lão chủ tiệm, ngược lại hắn lại ngẩng mặt, chăm chú đánh giá một loạt các bình rượu khác nhau có trong cửa hàng.

Lão chủ tiệm ngây người một lát, rồi rất nhiệt tình giới thiệu :

- Có rượu vang, rượu trắng, rượu thuốc, bia…

Quá nhiều loại rượu Tiêu Phàm cũng không biết chọn loại nào bèn hỏi :

- Loại rượu nào uống vào có thể thêm can đảm đồng thời ấm người?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!