Chương 38: Anh phải là người theo đuổi em chứ?

Lăng An Vũ lấy điện thoại ra gọi cho Hạo Tư chuẩn bị nhấn nút gọi một bàn tay thon dài, trắng nõn vỗ vào vai của anh từ phía sau. Anh giật mình quay người lại nhìn, thấy Dạ Ngân Tuyết đang đứng mỉm cười với mình, Lăng An Vũ mừng rỡ vội ôm chặt lấy cô.

Dạ Ngân Tuyết ôm lấy anh mỉm cười cực kì vui trong lòng, cô khẽ hỏi anh:

"An Vũ! Em thích anh! Anh có gì muốn nói lại với em không?"

"Anh thích em!" Lăng An Vũ vẫn ôm chặt lấy cô, lúc nãy khi cô biến mất anh thật sự rất hoảng, rất sợ.

Đột nhiên, Lăng An Vũ chợt nhớ ra vết máu liền buông cô ra, vội vàng kiểm tra hỏi cô:

"Phải rồi vết máu dưới đất là sao? Em bị thương chỗ nào sao?"

Dạ Ngân Tuyết phì cười lắc lắc đầu xoay một vòng cho anh xem:

"Vết máu lúc nãy không phải là máu của em mà là tiết lợn em chỉ là hù anh thôi."

Lăng An Vũ thở phào nhẹ nhõm trong người:

"Em thật là làm anh sợ chết khiếp."

"Nếu em không làm vậy thì anh đâu có nói thật lòng mình, cuối cùng em cũng đã theo đuổi được anh rồi."

Lăng An Vũ xoa xoa đầu của cô:"Anh thật sự hết cách với em, thôi được rồi chúng ta quay về thôi."

Lăng An Vũ nắm lấy bàn tay của cô rồi đưa cô quay về, đi ngang qua tiệm mỳ bà chủ quán nhìn thấy anh và cô tay trong tay bà mỉm cười cất giọng:

"Chàng trai trẻ! Cậu làm lành với bạn gái của mình rồi sao? Sau này đừng chọc bạn gái của mình giận nữa đó."

Lăng An Vũ cười cười với bà chủ quán rồi kéo cô đi, lên xe anh nheo mắt nhìn cô Dạ Ngân Tuyết cười với anh cho qua chuyện:

"Thì ra em và dì ấy đã thông đồng với nhau từ lâu rồi."

"Thông đồng cái gì chứ? Chỉ là em nhờ dì ấy hợp tác một chút xíu với em thôi."

"Áaaa... Đau... đau." Dạ Ngân Tuyết bị Lăng An Vũ nhéo má, cô vỗ vỗ vào tay của anh ý muốn anh buông ra.

Lăng An Vũ buông ra Dạ Ngân Tuyết xoa xoa cái mặt trắng mịn của mình, bĩu môi nhìn anh.

Dạ viên

Dạ Khải Hiên ngồi ở phòng khách ăn trái cây nhìn thấy em gái của mình hí ha hí hửng, một vẻ mặt vui vẻ mà Dạ Khải Hiên và những người trong biệt thự chưa từng thấy khiến cho những người làm trong Dạ viên một phen hoảng hốt, chút xíu nữa là ngất đi.

Dạ Khải Hiên vẫy vẫy tay gọi Dạ Ngân Tuyết:

"Tiểu Tuyết! Em mau lại đây cho anh."

Dạ Ngân Tuyết bước lại bị Dạ Khải Hiên kéo ngồi xuống ghế anh nhìn Lăng An Vũ rồi nhìn cô cất giọng hỏi:

"Em đã theo đuổi thành công An Vũ rồi à?"

"Sao anh biết? Sao anh biết là em theo đuổi An Vũ?" Dạ Ngân Tuyết có chút bất ngờ khi cô chưa nói mà anh đã biết chuyện này.

Dạ Khải Hiên hừ một tiếng nói với cô:"Tất nhiên là anh biết rồi không có chuyện gì mà anh không biết được cả. Nếu như em và An Vũ đã đến với nhau thì anh cũng nói cho em nghe một chuyện."

Dạ Khải Hiên nhếch môi cười với Lăng An Vũ rồi nói cho cô nghe:

"Tiểu Tuyết! Em có biết là An Vũ đã thích em từ lâu rồi không? Để anh nhớ xem anh nhớ cái lần em trốn ra ngoài về vụ của Tạ Anh Minh sau đó An Vũ đã cõng em về chính là lúc đó anh đã biết An Vũ thích em rồi."

"Thật sao? Anh ấy đã thích em lâu như vậy rồi sao?" Dạ Ngân Tuyết ngạc nhiên quay đầu một cái thật mạnh nhìn Lăng An Vũ, cô gọi anh đến:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!