Trong thành.
Trang viên phía tây.
Nơi đây là trụ sở của Thiên Đao hội.
Thiên Đao Hội là một thế lực rất mạnh trong toàn bộ Nguyên Giang thành và
tám trấn lân cận.
Người Thiên Đao hội thu nhận đều là nhân sĩ giang hồ, đồng thời còn mở võ
quán tuyển chọn các đệ tử có tư chất.
Ba vị đương gia của Thiên Đao hội đều là Tiên Thiên cảnh, đủ để thấy sự phi
phàm.
Trong nhã các lầu ba, đống than lửa đang cháy rực, mấy người trong phòng nhìn
tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Trước cửa sổ, một nam tử mặc thanh sam lẳng lặng nhìn tuyết rơi bên ngoài,
đưa tay hứng lấy vài bông tuyết rơi,
Vóc người hắn hơi gầy gò, có lẽ do gió lạnh nên che miệng ho nhẹ một tiếng.
Trong khăn tay xuất hiện ít máu tươi.
Người này là Đại đao chủ của Thiên Đao Hội, Đoạt Mệnh Đao, Cơ Trường
Khôn.
Ban đầu hắn một thân một mình đến đây, gây dựng lên cơ nghiệp Thiên Đao hội
lớn như vầy.
Bên cạnh đống lửa, một vị nam tử cõng đao trên lưng cầm chén rượu lên uống
một hơi cạn sạch, nói: "Đại ca, ngươi vẫn còn lo chuyện kia sao?"
"Ta nói rồi, lo lắng làm cái gì, chẳng phải có lão tam đi đấy ư?"
"Haizz~" Cơ Trường Khôn than nhẹ một tiếng, xoay người lại, khàn giọng nói:
"Đáng lẽ các ngươi không nên đáp ứng."
"Những năm qua chúng ta có thể phát triển là nhờ không bao giờ nhúng tay vào chuyện của quan phủ."
Một người đi xuống từ gác mái, mặt mũi thanh tú giống đến tám phần với Cơ
Trường Khôn.
"Cha, hai thúc cũng vì muốn tốt cho ngươi."
"Có Hỏa Linh Chi trăm năm là sẽ giải được hàn độc trên người ngươi."
Cơ Trường Khôn lắc lắc đầu, nhìn bầu trời tối tăm đầy sao ngoài cửa sổ, tâm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!