Chương 37: Dẫn dụ rời thành, âm mưu dần hiện (2)

Đào Ninh trầm ngâm trong giây lát, thâm tâm có thể đoán được vài phần ý đồ

của Chu Thế Tiến, thấp giọng hỏi:

"Các ngươi có nắm chắc không?"

Chu Thế Tiến chậm rãi gật đầu, tự tin nói:

"Nhất định để hắn có đi mà không có về."

Đào Ninh bưng chén rượu trên bàn lên nhấp qua một ngụm, nhẹ giọng:

"Việc này sợ rằng có chút khó khăn a."

"Phải thêm tiền!

"Chu Thế Tiến kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, nâng chén nói:"Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ.

"Đào Ninh cũng đang mỉm cười, chỉ là trong nụ cười có chút ý vị sâu xa. Toàn bộ Nguyên Giang thành phải trở về đúng quỹ đạo vốn có. Lâm Mang, chén rượu này coi như ta mời ngươi trước... Lâm Mang vừa về đến Bách Hộ Sở, Đào Ninh đã sai người qua nói muốn mời hắn sang gặp một chuyến. Đi tới gian phòng Đào Ninh làm việc. Đào Ninh ném một phần mật báo lên trên bàn, nói:"Đây là nhiệm vụ Bách Hộ đại nhân vừa giao, hai ngày nữa có một Tổng Kỳ từ

Kinh Đô đến đây, ngươi đi Lý Gia trấn ngoài thành nghênh đón trước."

"Kinh đô…

"Thần sắc Lâm Mang cứng lại. Tuy hắn nóng lòng muốn đoạt lại mọi thứ thuộc về mình, nhưng hắn biết rõ nước trong kinh thành rốt cuộc sâu bao nhiêu. Đấy là nơi ngư long hỗn tạp, các phương thế lực hỗn tạp bên trong, bang phái, tông môn, đại lão triều đình cùng rất nhiều thế lực khác tranh đấu với nhau. Không có thực lực mà đi kinh đô, hắn liền là một con châu chấu bị nghiền chết tuỳ ý. Chỉ là người ở kinh thành tới đây làm gì? Lâm Mang cau mày nói:"Dạo gần đây ta có chút việc…"

Đào Ninh ngồi nghênh ngang trên ghế, chế nhạo nhìn Lâm Mang, bình đạm nói:

"Việc của ngươi cứ tạm thời dừng lại."

"Đây là nhiệm vụ mà Bách Hộ đại nhân đích thân bàn giao, ngươi muốn kháng lệnh à?"

Ánh mắt Lâm Mang dán chặt lên người Đào Ninh, đứng dậy cầm lấy mật báo,

tuỳ ý chắp tay nói:

"Hạ quan cáo lui."

Nhìn bóng lưng Lâm Mang rời đi, Đào Ninh âm thầm cười lạnh:

"Để ngươi đắc ý thêm chút thời gian.

"... Lâm Mang trở về tiểu viện của mình, nội tâm không ngừng suy nghĩ sự tình lần này. Theo lý mà nói, chỉ là tiếp đón một vị Tổng Kỳ thôi, tuỳ tiện phái một vị Tiểu Kỳ đi là được, cớ sao Đào Ninh lại khăng khăng muốn mình đi chứ? Chuyện tiếp đón nịnh bợ này, hẳn là có rất nhiều người tranh nhau a? Nhưng hắn tra đi tra lại, đây quả thực là nhiệm vụ Trần Thiên Khôi đích thân bàn giao, bản thân căn bản không thể cự tuyệt. Lâm Mang gõ nhẹ ngón tay lên bàn án, trong lòng thầm suy nghĩ nguyên nhân."Chẳng lẽ hắn muốn dẫn dụ ta rời đi, sau đó nhúng tay vào chuyện trong

thành?"

"Hay là, vị Tổng Kỳ đến từ kinh đô này có điểm gì đặc biệt, cố ý phái mình đi trước để mình đắc tội với hắn."

"Cũng có thể…Đây là một tràng sát cục nhắm vào ta?"

Lâm Mang suy tư một chút, rồi gọi Vương Đại Thắng đến, dặn dò:

"Phái vài người đi thông tri cho Vương Khôn rằng, cử người của hắn đi bảo vệ bách tính của hẻm Ngoã Thạch. Những người đó đều là nhân chứng, không thể để xảy ra sai sót."

Ban đầu hắn tính xin thủ lệnh của Trần Thiên Khôi, sau đó đi Chu gia bắt

người, nhưng không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một việc ngăn cản...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!