Giờ ngọ.
Lâm Mang đang luyện võ ở sân luyện võ, thì Vương Đại Thắng vội vã chạy
đến.
"Đại nhân, bọn ta điều tra được một số chuyện.
"Lâm Mang chú ý tới sắc mặt của hắn trông rất khó coi, như thể tức giận. Lâm Mang thu đao vào trong vỏ, cau mày hỏi:"Có chuyện gì?
"Vương Đại Thắng khẽ nhúc nhích môi, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi, cắn răng nói:"Đại nhân, ty chức cả gan mời ngài đi một nơi.
"Giữa chân mày Lâm Mang lộ vẻ nghi hoặc, tiếp đó gật đầu, lấy y phục qua rồi đi."Đi thôi!"
Hai người rời Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở, Vương Đại Thắng dẫn Lâm Mang đi
thẳng tới hẻm Ngõa Thạch trong thành.
Tuy hắn không biết quá nhiều về tình hình của thành Nguyên Giang, nhưng vẫn
biết hẻm Ngõa Thạch này là một khu ổ chuột trong thành.
Hầu hết người sống ở đây là những hán tử bần cùng khốn khổ kiếm sống tại bến
tàu.
Nhưng trớ trêu thay, cách nó chỉ một bức tường thôi là một phường thị hết sức
nào nhiệt.
Hai nơi, một nơi là trời, một nơi là đất.
Trước giờ chưa từng đến, nhưng sau khi tiến vào nơi này, trong đầu Lâm Mang
chỉ có ba chữ.
Bẩn, loạn, nghèo.
Phần lớn nhà ở đây đều thấp bé cũ nát, mặt đất thì gồ ghề, trong cống nước bẩn
bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.
Song, ánh mắt của Lâm Mang rất nhanh đã bị hàng người trước mặt hấp dẫn.
Nói chính xác, là một hàng người đang quỳ dưới đất.
Mùa đông chưa qua, mà bọn họ vẫn mặc quần áo phong phanh, nhiều người còn
lạnh run cầm cập.
Lâm Mang nhìn sang Vương Đại Thắng bên cạnh, nhíu mày hỏi: Đây là chuyện gì?
Đột nhiên, một ông lão trong đám người dùng hết khí lực toàn thân, hô lớn:
"Xin đại nhân chủ trì công đạo cho bọn ta!"
"Xin đại nhân chủ trì công đạo cho bọn ta!"
Lâm Mang bước tới, nhìn ông lão kia, nói: "Đứng dậy nói đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!