Dư Thương Hải thu kiếm cực nhanh, âm thầm cảm thấy đáng tiếc cùng hối hận
trong lòng.
Hắn biết rõ bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội tốt.
Chỉ thiếu một bước!
Ai có thể ngờ tên Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ tướng mạo bình thường này lại có thực
lực mạnh như vậy.
Nhân vật bực này mà chỉ là một vị Tiểu kỳ!
Tiêu chuẩn của Cẩm Y Vệ cao như thế từ khi nào?
Một vị Tiên Thiên cảnh chỉ có thể làm một Tiểu Kỳ ư!
Tại địa giới Thanh Thành, chắc có mỗi Thiên Hộ kia là cùng cảnh giới với hắn
thôi.
Phía sau,
Hơn chục con khoái mã nhanh chóng tiếp cận, ở trên con khoái mã dẫn đầu là
một thân ảnh mặc Phi Ngư Phục màu đỏ thẫm.
Độ tuổi khoảng chừng ba mươi mấy, khuôn mặt lộ vẻ âm nhu, nhưng đôi mắt lại
đặc biệt khí khái hào hùng.
Dư Thương Hải thu trường kiếm, ngầm cảnh giác trong lòng, lặng lẽ lui về sau.
Do hồi nãy hắn cảm nhận được chân khí hùng hồn tiếp cận nên mới đành bất
đắc dĩ thu kiếm, không ngờ người tới lại là một đám Đông Xưởng.
"Xuy~
"Thân ảnh trên lưng ngựa kéo lấy dây cương, ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Mang."Ta là Đề Đốc Ngự Mã Giám, Trần Củ!"
"Xin hỏi Cẩm Y Vệ nơi đây có phải thuộc Bách Hộ Sở Nguyên Giang Thành hay không?"
Tuy là thái giám, nhưng giọng của hắn lại không the thé mà còn tràn đầy hùng
hồn.
Đồng tử Lâm Mang hơi co lại, vội chắp tay nói:
"Bách Hộ Sở Nguyên Giang thành, Tiểu Kỳ Lâm Mang bái kiến Trần công công."
Tuy hai bên không có quan hệ gì nhưng hắn không quá xa lạ với Ngự Mã giám.
Đây chính là một trong mười hai giám, đứng sau mỗi Ti Lễ giám.
Bọn hắn thống lĩnh cấm quân tứ vệ quân, cai quản Tây Xưởng, là tâm phúc của
hoàng đế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!