Chương 50: Phòng điều khiển

Hồi trong quân đội,

lúc tập bắn bia, thầy giáo rất nhiều lần nhắc chúng tôi không được chĩa

súng về phía người khác. Tôi cũng từng nghe kể rất nhiều người chết vì

không may bị cướp cò, thậm chí là súng không có đạn nhưng đầu kim hỏa

cũng có thể sát thương như chơi. Cho nên, khi nhìn thấy nòng súng đen

ngòm chĩa về phía mình, tôi lập tức sợ hãi, vội vàng giơ tay gạt ra,

đồng thời hét lên:

"Cậu làm gì thế? Bỏ súng xuống, không cẩn thận lại thổi bay tôi đi bây giờ!"

Nhưng cậu ta không hề thay đổi:

"Không sao, tôi đã lấy hết đạn ra rồi, tôi cũng khóa chốt an toàn rồi". Nói

xong, cậu ta lại giơ súng về phía tôi.

Tôi tóm lấy đầu súng, nhòm vào, đúng là không thấy băng đạn đâu, nghĩ bụng quái lạ, cậu ta rút đạn ra từ lúc nào mà nhanh thế, động tác thật gọn gàng. Tôi liền hỏi:

"Giúp cái gì? Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Nhìn thấy cái ăng ten thì không thèm để ý đến tính mạng nữa à? Nó có đưa chúng ta thoát khỏi đây được đâu."

Cậu ta tiếp tục cởi dây súng ra, thắt chặt lại trên phần báng súng, rồi

đáp: "Anh Đường từng bảo phải đi tìm cái ăng ten này, nếu anh ấy đi cùng đường với chúng ta và tìm thấy cái ăng ten này, các anh ấy chắc chắn sẽ leo lên xem.

Nhưng bây giờ các anh ấy không đi cùng đường với chúng ta, nên tôi phải khảo sát trước, sau này tìm thấy nhóm anh ấy, chúng ta có

thể cùng ra khỏi đây, khỏi cần phải quay lại kiểm tra.

"Tôi nghĩ cậu ta nói cũng có lý. Cậu ta lại tiếp tục:"Hơn nữa, chúng ta đều là

những người lính, kiến thức về địa chất của các anh tuy có thể rất uyên

thâm, nhưng với một số chi tiết máy móc thì chúng tôi mới biết. Thôi,

đợi tôi đi xem cấu kết cái cần ăng ten này thế nào, có khi tôi lại đoán

ra được chỗ của anh Đường lúc này không biết chừng."

Nghe cậu ta

ăn nói khá rành mạch, thậm chí là rất tự tin, tôi cũng thấy xuôi xuôi.

Lúc đó Vương Tứ Xuyên cũng leo tới ngay sau lưng tôi, hỏi chúng tôi định làm gì? Sao cứ đứng mãi ở đây, chỗ này có gì đáng để chơi đâu?

Tôi liền kể lại cho Vương Tứ Xuyên, lúc đó Mã Tại Hải đã dùng sợi dây súng

thắt ngang lưng, rồi quay sang bảo tôi túm lấy báng súng, sau đó bắt đầu leo lên trên đoạn lồi ra trên bức tường dưới chỗ ăng ten.

Vật thể làm

bằng bê tông đó giống như một cái bát úp vào vách đập một cách bất quy

tắc, những thanh sắt thò ra bên ngoài của cái ăng ten cũng lộn xộn, chọc tứ phía, dài ngắn khác nhau, rất khó để đặt chân xuống, thành thử cậu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!