Thời khắc đó, tôi, đội phó, Mã Tại Hải, người nào người nấy đều lạnh toát, cứng đờ người, cả ba đứng chết lặng tại chỗ.
Tôi vốn đang bán tính bán nghi có phải khi nãy đã nhìn thấy lính Nhật thật
không, hay chỉ là ảo giác, bởi lúc ấy tôi bị chúng đạp cho một phát, ngã lộn cổ xuống hố, khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong mấy giây, nên tôi
cũng không dám chắc điều mình thấy có chính xác hay không.
Không
ngờ chẳng bao lâu sau, tôi lại nhìn thấy một đám lính Nhật rõ mồn một
thế này. Tôi thấy mình như thể vừa chui qua đường hầm thời gian. Nhìn bộ quân phục màu vàng đáng ghét của lính Nhật, tôi có cảm giác đang quay
trở lại thời kì kháng chiến trước đây.
Nhưng rồi tôi nhanh chóng phát hiện không phải, mấy người Nhật này nhìn quen lắm, dường như tôi đều biết họ cả.
Tôi nhìn lại lần nữa, bỗng thấy một sĩ quan Nhật thò đầu ra nhìn tôi, đó rõ ràng là anh Miêu!
Tôi vẫn đang ngạc nhiên thì Bùi Thanh và Vương Tứ Xuyên đi tới, Vương Tứ
Xuyên đỡ lấy tôi, nhìn thấy tôi bị đóng băng, cậu ta rất ngạc nhiên, hỏi đội phó tại sao tôi lại bị như vậy.
Tôi được đưa đến chỗ đống
lửa, họ thay ngay quần áo, rồi đem chỗ quần áo ướt vắt lên cái giá bên
cạnh đống lửa. Đống lửa cháy rất to, rất ấm áp, lúc đó nước mắt tôi bỗng trào ra mà không hiểu vì sao.
Bây giờ ngồi nhớ lại cảm giác an toàn khi gặp lại những người đồng đội, tôi thấy thực sự hạnh phúc!
Khi đó, quần áo mấy người chúng tôi đều rách tơi tả, trong khi đó hội anh
Miêu lại chỉnh chu trong quân phục người Nhật, nhất là anh Miêu. Anh
đang mặc bộ quân phục sẫm màu dành cho sĩ quan, kết hợp với vẻ mặt lầm
lì không biểu lộ cảm xúc, lúc này trông anh giống hệt một sĩ quan Nhật
mà chúng tôi vẫn thường thấy trên phim ảnh. Tôi được khoác một cái túi
ngủ trên người, bọn tôi ngồi đối diện nhìn nhau, rồi phì cười. Mọi người cũng cười theo.
Tôi hỏi họ tại sao lại thành ra thế này, các anh đã trở thành lính Nhật từ khi nào vậy?
Bùi Thanh nói:
"Cậu đừng nghĩ xấu cho người tốt, thực ra bọn tôi là đội quân hóa trang thành địch đấy chứ.". Cậu ta nói xong thì cả đội đều cười ầm lên.
Tôi hỏi kĩ thêm mới biết chỗ quần áo này được lấy ra từ
một kho quân dụng của quân Nhật để lại. Bùi Thanh kể lúc họ đi vào con
đường đó tự nhiên thấy rất lạnh mà không hiểu vì lí do gì. Sau đó, họ
tìm ra cái kho này, rồi lôi từng này quần áo từ trong đó ra, ban đầu
không ai dám mặc, sau đó lạnh không chịu được mới đành phải khoác lên
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!