Ảnh hưởng của lớp
sương mù khiến ban đầu chúng tôi cứ tưởng không gian bên ngoài phòng sắt rất rộng. Sở dĩ có cảm giác đó là do khoảng cách nhìn không được xa,
không thể nhìn thấy điểm cuối của luồng sáng, tôi và Vương Tứ Xuyên run
lập cập đi men theo tấm lưới sắt mà chúng tôi đã đi qua lúc trước, đi
được một đoạn thì nhìn thấy cánh cửa sắt của căn buồng số hai.
Vương Tứ Xuyên vừa đến liền tập trung chú ý vào những cái bóng đen sì ở trong những khối băng bên trong cái hố xi măng, cậu ta dừng lại định chiếu
đèn để xem cái bóng kia là cái gì, thế nhưng những lớp băng đó khá đục,
lại thêm có lớp sương mù che phủ nên chúng tôi không thể nhìn rõ vật bên trong lớp băng là cái gì.
Tôi vừa đi vừa xem, lần này xem xét kĩ càng hơn lúc mới đến, trong lòng vẫn băn khoăn không hiểu rốt cuộc quân Nhật đã làm gì ở đây. Nhiệt độ ở đây rất lạnh, chắc chắn lạnh hơn nhiệt độ dưới nước, tôi khẳng định ở đây có máy nén khí lạnh.
Hồi đó chưa có
khái niệm tủ lạnh, máy nén khí lạnh thường được dùng trong kho lạnh chứa hàng, nơi này rất giống một cái kho lạnh bảo quản đồ.
Vương Tứ
Xuyên bảo tôi đi vào phần đường gờ nổi lên thoai thoải trên bức tường
của hố xi măng, đường gờ này chạy thẳng vào trong khối sương mù, tôi
phải giữ thăng bằng khi đi trên nó nhưng cảm giác dưới chân chân thực
hơn đi trên mặt băng nhiều. Lúc mới đi trên đó, tôi phải giữ thăng bằng
giống như đi trên tấm lưới sắt, phải đi chậm chậm từng bước, cứ thế tiến sâu vào đám sương mù.
Việc rời tấm lưới chắn ở bên dưới khiến
tôi có cảm giác chông chênh, bởi vật đó giống như là sợi giây sinh mệnh
của tôi, rời xa nó khiến tôi có cảm giác bất ổn.
Thời gian dường
như kéo dài đến vô tận, có thể vì lúc đó rất lạnh, hoặc do tôi quá căng
thẳng, phải tập trung tinh thần để đi trên đó, chúng tôi đi rất chậm,
chúng tôi cũng không biết mình đã đi hết bao lâu, chỉ cảm thấy con đường sao dài quá, sương mù xung quanh đặc quánh, nhiệt độ lại rất lạnh,
chúng tôi không thể nói chuyện gì.
Tôi cứ thế không nói gì với Vương Tứ Xuyên, một lúc sau bỗng cảm thấy hoang mang.
Cuối cùng Vương Tứ Xuyên dừng lại, kì thực cậu ta đi ngay sau tôi, nghe
tiếng gọi tôi cũng dừng lại. Lúc đó, tôi mới phát hiện ra bên trong đám
sương mù xuất hiện từng hàng bóng đen rất to, cao tầm nửa thân người.
Chúng tôi đi nhanh đến đó, mau chóng nhận ra rằng đây chính là điểm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!