Ba người chúng tôi cố gắng hít thật sâu để trấn tĩnh lại, nhất là tôi, phải mất khá nhiều
thời gian điều hòa trở lại, tôi mới dám xem tiếp. Khi xem kỹ lại, không
biết do nỗi sợ hãi đã định hình sẵn trong đầu hay do gương mặt biến dạng ấy thực sự rất đáng sợ mà chúng tôi càng thêm sợ hãi, cuối cùng cả ba
người đều cảm thấy bị ngộp thở.
Nó là một hình mặt người biến
dạng vì bị nén ép quá độ, nổi bật nhất là cái mũi chim ưng và vầng trán
nhô cao lạ thường, tôi cũng không chắc đó là cấu tạo ban đầu của gương mặt này hay do bị chèn ép mà trở nên biến tướng khác thường đến vậy.
Nếu là khả năng thứ nhất, thì người này chắc chắn đã tử vong và tổ chức
não bộ đã nứt vỡ hoàn toàn.
Một điều khiến chúng tôi thở phào nhẹ nhõm là không tìm thấy một đặc trưng nào của Viên Hỷ Lạc trên gương mặt đó.
Thời gian trôi qua khá lâu mà chúng tôi chỉ biết nhìn nhau, không biết nên
nói gì với đồng đội, những gì diễn ra trước mắt thực sự đã vượt ra ngoài khả năng giải thích chúng tôi.
Sau đó, Mã Tại Hải là người bừng
tỉnh đần tiên, cậu ta đứng dậy mở cái ba lô, lôi sợi dây thừng từ bên
trong ra, đầu sợi dây có gắn một cái móc sắt, cậu ta tiếp tục dỡ tung
cái bàn viết ra, lúc này thì chúng tôi đã hiểu ý đồ của cậu ấy. Mã Tại
Hải muốn làm một cái cần câu để móc mặt người ở trong ống thông gió
ra.
Tiếc rằng chiếc bàn đó được làm rất chắc, chân bàn đã bị hàn chết xuống sàn, nên chúng tôi cố kéo mãi mà vẫn không được.
Ba người chúng tôi mím môi mím lợi lay dỡ suốt hồi lâu nhưng cuối cùng
đành bất lực, đội phó bỗng phát hiện trên tường có gắn một thanh sắt xù
xì, to cỡ ngón tay út, chúng tôi liền gỡ nó xuống, bẻ cong một đầu làm
thành cái móc. Mấy người quỳ xuống quanh miệng ống thông gió chuẩn bị
ngoắc cái mặt người đó ra ngoài.
Lúc đó, chân tay ai nấy đều
run lập cập. Bởi đội phó bị thương, không tiện ngồi xổm mãi, nên tôi
đành là người chiếu đèn, còn Mã Tại Hải phụ trách móc thứ đó ra.
Tôi bật đèn sáng, Mã Tại Hải quỳ mọp trên mặt sàn, thực ra cậu ta cũng
không hề tự nguyện muốn làm việc này, chẳng qua là bắt buộc phải phục
tùng mệnh lệnh của cấp trên mà thôi; khi đó môi cậu ta run bần bật, tôi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!