Chương 35: Bủa vây

Rất khó hình dung cảm giác mà đám sương mù mang lại lúc đó, đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa

thấy đám sương mù nào có hình dạng giống như vậy, điều khiến tôi ấn

tượng nhất là màu khói xám của nó, sắc màu ấy khiến người ta cảm thấy

vừa nặng trĩu, lại vừa nhẹ nhàng, bay bổng.

Làn khói xám nhanh

chóng lan tỏa vào trong qua cánh cửa chưa đóng, với tốc độ đều đều, tạo

cảm giác như thể nó rất ung dung tự tại. Do điều kiện thiếu ánh sáng,

nên tôi không thể nhìn rõ mọi thứ. Chúng tôi giúp cậu lính đặt đội phó

xuống, đến khi quay đầu lại nhìn, thấy cả phòng chờ đã tràn ngập làn khí đen kịt, ánh sáng trong phòng cũng bị thứ khói mù mịt kia làm cho tối

sầm lại.

May mà, cánh cửa kín hơi phía trong đã chặn được đám

sương mù lại. Thiết kế của cánh cửa ba chống cũ kĩ này ưu việt vượt xa sức tưởng tượng của chúng tôi, tuy vậy tôi vẫn ý thức cần tránh xa cánh cửa kia, chỉ sợ lỡ đâu đám khói chui qua khe cửa lọt vào thì nguy.

Tôi sợ cứng cả lưỡi, bụng nghĩ thầm nếu giờ này mình vẫn còn ở bên ngoài

thì không biết hậu quả sẽ ra sao. Có khi đã giống xác chết mà lúc trước

chúng tôi tìm được dưới hố rồi.

Trần Lạc Hộ đứng bên cạnh gọi tôi đến giúp đỡ, chúng tôi dìu đội phó về phía bàn, đầu đội phó dính đầy

máu, cậu lính thở hổn hển, chân tay luống ca luống cuống kiểm tra vết

thương cho anh ấy.

Tôi hỏi cậu lính đã tìm thấy đội phó ở đâu?

Cậu ta bảo tìm thấy ở đoạn dưới một chút, nơi lối thoát nước ngay giữa

đập, phía trên chỗ ấy có các thanh giảm va chạm bằng xi măng, chúng có

tác dụng ngăn không để người ngã xuống đập. Đội phó không may mắn như

tôi, anh trượt mãi xuống dưới, cho đến khi bị mắc vào thanh ma sát mới

dừng lại được. Lúc được tìm thấy, anh đã ngất đi. Từ phòng kĩ thuật có

thể trượt xuống dưới đó, cậu lính cứ thế trượt xuôi, khi ấy lớp sương mù đã mấp mé ngay dưới chân, cũng may đội phó vẫn giữ chắc đèn pin trong

tay, nên cậu lính mơi dễ dàng phát hiện ra anh, cậu ta vội vàng cõng anh lên đây. Lớp sương mù như thể bám theo chân họ bò vào tận phòng, cậu ta vội quá nên không kịp đóng cửa lại.

Chúng tôi đều là những người có chút kinh nghiệm cấp cứu, bởi công việc khảo sát bên ngoài rừng núi

thường xuyên gặp phải tai nạn, đặc biệt là tai nạn rơi xuống núi. Lúc đó tay của tôi vẫn còn rất đau, dường như không nhấc lên được, nhưng tôi

cắn răng nén đau cố gắng giúp đội phó cởi áo ra.

Kiểm tra sơ bộ,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!