Tôi đưa mắt nhìn
Vương Tứ Xuyên, cậu ta cũng ngó sang tôi, tôi lại quay sang Bùi Thanh,
Bùi Thanh và anh Miêu thật trùng hợp đang đưa mắt dò hỏi nhau, tôi đành
quay sang cầu cứu anh Đường. Lúc đó, tôi chỉ hi vọng bắt gặp được một
đôi mắt không chứa cái nhìn hoang mang ngơ ngác, thế nhưng không thấy
được điều ấy, đến một người vốn không mưa không nắng thất thường như anh Miêu mà giờ mặt mũi cũng trắng bệch ra.
Chuông điện thoại liên
tục reo, vì các bộ phận bên trong lâu ngày đã hỏng nên tiếng chuông đổ
được một lúc thì biến thành thứ âm thanh nặng nề, cứ như người đang bị
nấc, rõ ràng là bộ phận phát chuông đã bị gãy.
Lúc ấy, một cậu
lính đang đứng gần chiếc điện thoại giật nảy mình, mặt mày biến sắc, cậu ta nửa như chết sững, nửa lại như muốn làm gì đó, cậu ta nhìn chúng
tôi, cánh tay run lẩy bẩy, rõ ràng theo phản xạ muốn nhấc điện thoại
lên.
Chúng tôi cứ đứng mãi như thế, cho đến khi tiếng chuông
ngừng bặt, lúc đó tôi cũng không biết là do điện thoại bị hỏng hay là
chuông ngừng thật, nhưng tóm lại, khi tiếng chuông ấy ngừng hẳn, tất cả
chúng tôi đồng loạt lập tức thở phào.
Mấy người nhìn trước ngó
sau, đương nhiên lúc này không thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra,
chúng tôi cứ làm bộ như không biết chuyện gì đang xảy ra chui ra khỏi
cái công sự, sau đó, vài người chúng tôi vội vây lấy chiếc điện thoại,
anh Đường ngoảnh lại gọi một cậu lính:
"Cậu Triệu, trước đây cậu làm lính điện báo phải không?"
Cậu lính gật đầu xác nhận, anh Đường lại nói:
"Mau… xem thử cái điện thoại đó đi!"
Cậu lính nọ gật đầu, đi tới chiếc điện thoại đang định nhấc lên xem, bỗng
nhiên một loạt tiếng reng reng reng lại vang lên khiến cậu ta giật nảy mình, anh Đường cũng vội vàng nhảy lùi lại phía sau rồi rút súng ra.
Đó là những phản ứng thường thấy ở những người được học qua võ thuật,
trước đây chúng tôi đều đã từng thấy những anh lính vốn là hoà thượng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!