Chương 20: Cứu viện

Từng người một được

kéo lên trên xuồng, Vương Tứ Xuyên cúi mặt hôn vào thành chiếc xuồng cũ

kĩ, giống như là cúi xuống hôn thảo nguyên bao la rộng lớn quê cha đất

tổ của cậu ta mỗi khi trở về. Còn lũ chúng tôi khi lên được trên xuồng,

người nào cũng như đã tê liệt, kiệt quệ, chỉ biết sụp xuống gối đầu lên

thành xuồng, trước mắt như có màn đêm đen che phủ. Những gì vừa trải qua lúc nãy, âm thanh gầm gào, hối thúc của dòng nước xiết, cái lạnh thấu

xương, sự khủng hoảng, tiếng hát, tất cả biến thành xoáy nước xoay tròn, càng lúc càng trôi xa phía chúng tôi.

Ranh giới sống chết sao mà gần nhau đến thế, tất cả cứ như trong một giấc mơ.

Lúc tôi sắp hôn mê đi thì một người bên cạnh xốc tôi dậy, cởi trang phục

của tôi ra, lúc đó, cái lạnh xộc tới mới khiến cho tôi có cảm giác khó

chịu.

Chúng tôi cởi hết quần áo, khoác lên người tấm chăn chiên,

lúc đó mới cảm giác ấm trở lại. Chúng tôi run lẩy bẩy nhìn nghững người

vừa đến cứu, đa số đều là những người lạ, có hai người cùng cấp bậc với

tôi, nhưng tôi chưa từng gặp trước đây, chỉ có duy nhất anh Miêu đang

ngồi ở đầu xuồng là quen mặt.

Vương Tứ Xuyên lau khô người xong

thì bắt đầu hỏi chuyện xem tại sao mấy người lại tới đây được. Một người lính trong nhóm bảo với cậu ta rằng sáng hôm nay trên doanh trại điện

báo về: cách thượng lưu sông Khachaer chừng hai chục dặm có mưa lớn, bảo chúng tôi cẩn thận không bị lũ quét. Lúc đó anh Miêu trong doanh trại

nhận lệnh, vừa nghe được thông tin, mặt mày biến sắc, vội vàng đi tìm

đại tá báo cáo việc sông ngầm sắp có lũ dâng. Ban đầu, vị đại tá kia còn không tin, nhưng bị anh Miêu thúc giục dữ quá nên mới tập họp bọn họ

thành một đội cứu viện.

May tới được đây kịp thời, nếu như chậm chân

chút nữa, e rằng lúc đó, họ không phải đội cứu viện nữa mà là đội lo hậu sự cho chúng tôi rồi.

Vương Tứ Xuyên cảm tạ trời đất, ông bà tổ

tiên phù hộ, còn xin nhận anh Miêu là bố nuôi của cậu ta và đòi ôm hôn

anh Miêu thắm thiết nữa.

Nhưng anh Miêu chỉ nhìn rồi cười mà không nói gì, anh ta nhìn tôi, rồi lại nhìn Bùi Thanh, rõ rang là có ẩn ý sâu xa gì đó.

Lúc đó tôi mới nhận ra chiếc xuồng cứu bọn tôi không phải quay đầu xuôi trở lại mà tiếp tục đi theo dòng nước xiết hướng về phía trước. Tôi hoảng

sợ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!