Có thể dễ dàng nhận
ra, đây là một cánh cửa được ghép và hàn lại bởi nhiều tấm thép. Cánh
cửa có độ dày đáng kinh ngạc, bên trên được đóng bởi những chiếc đinh
tán to bằng ngón tay cái, nó được gia cố bằng khung thép và xi măng ở
bên ngoài, khó có thể ước lượng được người ta đã phải đổ bao nhiêu xi
măng sắt thép vào đây. Ở chỗ then cửa, bốn phía đều chèn các thanh sắt,
toàn bộ cánh cửa bị ép trong các khung sắt dày dặn và nặng nề. Chúng tôi trèo cả lên trên mà nó không hề rung lắc hay ọp xuống.
Đây là
loại cửa có hai cánh, ở giữa có ba thanh sắt xoay chèn ngang, nhưng nó
đã được hàn chết vào đó, ngay cả đến khe cửa cũng bị hàn chặt không lộ
ra kẽ hở nào, lay thử cũng không hề động đậy.
Đội phó đưa mắt
nhìn cậu lính bên cạnh, chẳng hiểu có ý gì, cậu lính nọ thử ấn mạnh vào
cánh cửa một cái, sau đó nói thì thầm:
"Cửa chuyên dụng chống bom mìn, phía sau cánh cửa sắt có chèn các lớp bông và lò xo cơ khí."
"Xem ra những người Nhật này không có ý định quay trở lại đây", Vương Tứ Xuyên đứng bên nói một cách nhát gừng.
Chúng tôi đều gật đầu, điều này là hiển nhiên rồi.
Căn cứ vào tình hình lúc này có thể thấy đường đi tiếp theo của chúng tôi
chắc đã bị chặn ngay sau cánh cửa sắt này, với kiểu chặn chắc chắn và
kiên cố này thì không có cách nào để mở được nó.
Thế nhưng nếu cứ như thế này thì đến đây chúng tôi không còn đường nào khác, vậy chuyện
của Viên Hỷ Lạc sẽ giải thích thế nào đây? Những người đã đi cùng cô ấy
đang ở nơi đâu? Giả sử chết rồi thì cũng phải thấy xác chứ, hoặc cũng
phải có tí dấu vết nào chứ, thế nhưng trên suốt chặng đường đi, tại sao
chúng tôi không phát hiện ra bất cứ điều gì?
Lẽ nào chỉ mình cô ấy vào đây? Điều này tuyệt đối không thể xảy ra được.
Thế nhưng không biết có phải do nghĩ ngợi nhiều không mà lúc đó tôi lại có
một cảm giác chắc chắn rằng người Nhật làm chiếc cửa sắt chặn ở đây
không phải có mục đích ngăn chúng tôi đi vào mà là họ không muốn những
vật giấu trong đó bị trôi ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!