Chương 17: Quỷ nước

Đến khi nghĩ lại, tôi mới thấy cuộc đời mình đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, có những lúc

nguy hiểm đến tính mạng, không ít lần đối diện với chín phần chết một

phần sống, thế nhưng, những chuyện khiến tôi sợ hãi đến tận hôm nay, ám

ảnh sâu trong tâm trí tôi có lẽ chỉ có vài lần.

Sở dĩ nó khiến tôi bị ám ảnh có lẽ vì hồi đó tôi còn quá trẻ, chưa có kinh nghiệm đối đầu với chuyện sinh tử.

Gương mặt ghê sợ đó cụ thể thế nào, thực ra lúc ấy tôi cũng không nhìn rõ, vẻ hung ác đó chỉ là một ấn tượng chớp nhoáng ban đầu, dưới dòng nước

đen như mực, đằng sau ánh sáng vàng vọt của chiếc đèn pin, ngay sát bên

tôi bỗng hiện ra một khuôn mặt lạ hoắc, bất luận là gì, chỉ điều này

cũng khiến người ta sợ chết khiếp rồi; đằng này, tôi lại không có cơ hội để nhìn cho kĩ nó là gì. Sau cú giật mình đó, tôi vội giật người về

phía sau, bị uống nguyên một ngụm nước lạnh, tôi sặc nước và ho rũ rượi, rồi không giữ được bình tĩnh nữa, tôi lấy hết sức bình sinh vẫy đạp để

nổi lên trên, cuối cùng tôi được đồng đội túm tay, kéo lên.

Tôi

bị uống rất nhiều nước, ho mãi, nói không ra lời, hai mắt không nhìn

thấy gì, được mọi người dìu rồi chạy đi luôn, sau đó lại lội xuống nước, rồi lên đến bờ mới hoàn hồn.

Lúc đó trông ai cũng nhếch nhác,

thảm hại, người nào người nấy ướt như chuột lội, chúng tôi vội vàng tìm

chỗ khô để đốt lửa hong quần áo. Mọi người đều cởi hết, tất cả trần như

nhộng, ngồi túm với nhau lại một chỗ.

Vương Tứ Xuyên có mang theo rượu, cậu ta đưa cho chúng tôi uống mỗi người một ngụm, sau đó mọi

người mới dần ấm lại. Lúc đó Vương Tứ Xuyên mới bắt đầu hỏi tại sao đột

nhiên tôi lại bị sặc nước, đã có chuyện gì xảy ra ở dưới đó.

Tôi

kể lại toàn bộ những gì mình thấy cho mọi người nghe, có mấy người tỏ ra nghi ngờ. Bùi Thanh đoán là có xác người chìm dưới nước, bị cậu ta đạp

chân loạn xạ nên xác đó mới nổi lên, hoặc chắc là do tôi bị tác động tâm lý nên mới nhìn nhầm.

Tôi cũng không biết trả lời thế nào, tất

cả những gì vừa trải qua đối với tôi chỉ là một ấn tượng mơ hồ, kì thực, bây giờ nghĩ lại, những gì Bùi Thanh nói cũng khá hợp lý, thế nhưng

trong màn đêm tối mò bên dưới, hình thù bất động đột ngột xuất hiện ngay cạnh tôi lúc đó đã thực sự khiến tôi hốt hoảng.

Giây phút kinh

hoàng và bất ngờ đó khiến tôi nhớ mãi. Điều ấy thậm chí còn ảnh hưởng

đến cả cuộc sống sau đó của chúng tôi. Mỗi khi nhìn thấy màn đêm đen kịt xung quanh, trong tôi lại dấy lên một nỗi lo sợ mơ hồ, rằng không biết

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!