Chương 112: Thương

Nghe cô ấy nói vậy,

tôi rất muốn bảo, không phải tôi đang thương cảm cho em mà là thương cảm cho "quá khứ

"giữa hai ta. Nhưng ngay lập tức, tôi đột nhiên thấy có gì đó không ổn. Thương ư? Đầu tôi ngừng lại mấy giây, Viên Hỷ Lạc trước mắt dường như trùng lặp với một Viên Hỷ Lạc ở trong một không gian và thời gian khác. Tôi đột nhiên nhớ đến câu nói khắc trên mặt sau đồng hồ của cô ấy."Dẫu ngày sau ra sao, xin anh hãy thương em!"

Óc vụt lóe lên một suy nghĩ, tôi nhận thấy vẻ do dự trên gương mặt Viên Hỷ Lạc, nhưng dao đã bắt đầu cứa trên da bụng tôi, tôi lập tức hét lên:

"Đợi đã! Đợi chút đã!"

Cô ấy ngây người, nhìn tôi với ánh mắt càng nghi hoặc, tôi vội nói: "Hãy để tôi suy nghĩ mấy phút!

"Tôi nghĩ đến hàng loạt thông tin nhảy bổ ra từ trong trí óc, rất nhiều suy nghĩ kì quái vụt lướt qua, tôi không nắm được bất kì manh mối nào, đột nhiên trong đầu tôi lóe lên tia sáng, tôi đã nghĩ ra điểm then chốt."Tất nhiên dẫn đến tất nhiên"

- Đây là câu Vương Tứ Xuyên nói với tôi, nếu

bảo Viên Hỷ Lạc sử dụng câu nói này để cài bẫy, thì cô ấy buộc phải biết tôi từng nghe Vương Tứ Xuyên nói câu này, nhưng theo tình hình hiện tại thì tôi không thể tiết lộ cho cô ấy biết.

Mà sau này cô ấy lại

nhất định biết câu này và còn chú ý dẫn tôi tới xem. Ngoài tôi ra, chẳng lẽ còn ai khác cung cấp thông tin cho cô ấy sao? E là không thể nào xảy ra trường hợp ấy được.

Tôi lại nhớ đến tình cảnh sau này của

Viên Hỷ Lạc: cô ấy không chạy trốn cùng đặc phái viên, mà một mình ở

dưới sông ngầm và gặp chúng tôi. Nếu họ giết tôi ở đây và không tìm thấy cuộn phim thì lúc thoát ra ngoài phải cùng nhau hành động mới đúng chứ.

Nhưng tình cảnh lúc ấy "tôi

"nhìn thấy là đặc phái viên vẫn ở trong nhà kho (chắc chắn để tìm cuộn phim), còn Viên Hỷ Lạc thì một mình đi ra phía ngoài động, điều đó chứng tỏ giữa cô ấy và đặc phái viên đã xảy ra mâu thuẫn. Vấn đề giữa các đặc vụ chắc hẳn không phải sự giận dỗi nhất thời mà ắt phải là sự phản bội hoặc rạn nứt hoàn toàn. Từ hai nhân tố đó, tôi có thể suy đoán: Thứ nhất, nếu cô ấy đã nghe được câu"tất nhiên dẫn đến tất nhiên" từ tôi, chứng tỏ tôi sẽ không chết ở

đây. Thứ hai, rất có khả năng sau đó mối quan hệ giữa cô ấy và gã đặc vụ sẽ rạn nứt.

Điều đó cũng có nghĩa là chẳng bao lâu nữa tình hình trước mắt của tôi sẽ có thay đổi ngoài dự tính.

Nhưng theo những gì đang diễn ra ở thời điểm hiện tại, thì chỉ vài phút nữa

thôi, tôi sẽ phải nhìn ruột mình xổ ra và hồi tưởng lại cuộc đời, chứ

chẳng thể xảy ra chuyển biến gì được. Không thể nào có chuyện Viên Hỷ

Lạc đột nhiên quay ngoắt 180o quyết đấu với đặc phái viên, sau đó giải

cứu cho tôi, rồi bảo tôi rằng:

"Đồng chí! Thực ra tôi muốn đầu hàng từ rất lâu rồi!"

Nhìn con dao găm trong tay Viên Hỷ Lạc, tôi lại nhớ đến dòng chữ "tất nhiên dẫn đến tất nhiên

", nhớ đến dòng chữ khắc trên đồng hồ của cô ấy"Dẫu ngày mai ra sao, xin anh hãy thương em!" và đột

nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề.

Tất cả những thông tin này, bất

luận do Viên Hỷ Lạc gợi ý cho tôi hay do tôi tự để lại gợi ý cho chính

mình, thì dụng ý đều là muốn tôi phải quay lại và tham gia vào đoạn lịch sử này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!