Chương 11: Hi sinh

Chúng tôi cứ chạy như thế trong đêm tối, chỉ nhìn thấy ánh sáng từ đèn pin của những người

chạy trước loang loáng, nhưng khi chạy qua phạm vi chiếu sáng của đống

lửa mà chúng tôi vừa đốt thì tôi đã không theo kịp tốp chạy nữa, lúc đó, tôi đành phải bật đèn pin của mình để nhìn đường, sau đó cứ nhảy từng

bước từ hòn đá này tới hòn đá kia mà đi.

Nhưng kiểu nhảy này cũng không ổn, người chứ có phải kangaroo đâu, mỗi bước nhảy của tôi đều tốn khá nhiều sức lực. Có lúc chỉ chậm một tí thì sẽ bước hụt và trượt chân rồi. Tôi chỉ biết cố hết sức để đuổi cho kịp tốp của đội phó.

Phía trước vẫn có tiếng súng nổ, tôi đã có thể thấy ánh sáng của đường đạn

vút đi đỏ lừ, có lẽ còn cách khoảng sáu trăm mét nữa. Bùi Thanh và cậu

lính đi cũng chưa lâu, vậy nên khoảng cách thế này cũng được xem là khá

xa rồi.

Đuổi được nửa đường thì tôi không còn sức lực nữa, kiểu

chạy này tốn rất nhiều sức, tôi dừng lại nghỉ, cảm giác thở không ra hơi nữa, nhưng mới chỉ dừng lại vài giây tôi đã phát hiện ra xung quanh bốn phía tối om, mấy cậu lính chạy phía trước rất nhanh, càng lúc càng bỏ

xa tôi.

Những đám xương người thò ra từ trong những chiếc bao tải đã mục nát khiến tôi dựng tóc gáy, tôi đành cắn răng cố hết sức chạy tiếp.

Đến lúc chúng tôi chạy tới nơi thì tiếng súng cũng ngừng, tôi thấy người

cầm súng là Bùi Thanh, không thấy cậu lính đi cùng với cậu ấy đâu. Còn

đội phó thì mặt mày trắng bệch đang cùng một cậu lính khác chạy về chỗ

tôi. Tôi hỏi họ là đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ không để ý gì đến tôi,

cứ thế cắm đầu chạy sượt qua tôi, hướng về chỗ đang đóng trại.

Tôi đành trèo lên chỗ Bùi Thanh đứng, hỏi cậu ấy có chuyện gì, Bùi Thanh

mặt mày tái mét lắp bắp điều gì không rõ. Cậu lính đứng bên định giải

thích, nhưng cũng không nói nên lời, chỉ thấy miệng cậu ta mấp máy. Tôi

cố nghe mãi mới hiểu được, hóa ra có người đã bị rơi xuống, đội phó thì

đang chạy về lấy thêm đạn.

Mãi lúc đó tôi mới nghe thấy tiếng

nước chảy ầm ầm, bước lại gần để nhìn, hóa ra nơi này địa thế đột nhiên

bị đứt gãy, giữa dòng nước bỗng xuất hiện một tầng mới, dòng nước đến

chỗ này đổ thẳng xuống, hình thành nên một cái thác. Cái thác cũng không cao lắm, cùng lắm chừng hai mươi mét, chiếu đèn xuống dưới thấy toàn là đá, bỗng nhiên tôi nhìn thấy cậu lính đi cùng Bùi Thanh lúc nãy đang bị kẹt giữa hai tảng đá, mặt mũi đầy máu, không biết còn sống hay đã chết, chắc cậu ấy bị trượt chân rơi xuống đó.

Trong đầu tôi chợt nghĩ

to chuyện rồi, thấy vậy, tôi vội vàng hỏi Bùi Thanh cụ thể sự việc như thế nào. Bùi Thanh kể vốn dĩ hai người chỉ định đi đến đây thì quay về, thế nhưng cậu lính ấy thấy thác nước có vẻ không quá cao, nên nghĩ

"thôi cũng không dễ dàng gì mới đến được đây, chi bằng cứ thử xuống xem thế nào." Thế nhưng cậu lính lại bảo vì đội trưởng đã dặn là phải bảo vệ Bùi Thanh, việc nguy hiểm thế này phải để cậu ta làm, thế là cậu ấy đưa súng cho Bùi Thanh giữ, rồi tự mình trèo xuống. Nhưng không biết vì sao mà mới trèo được vài bước thì bỗng nhiên bị ngã xuống đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!