Chương 40: Ai thích Khương Tú Tú đều không phải thứ tốt lành

Bạch Thục Cầm và Quan Bảo Thành nhận được điện thoại rồi vội vã tới bệnh viện, lúc này Quan Nhụy Nhụy và Bùi Viễn Thành vừa được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật.

Quan Nhụy Nhụy bị gãy chân ở nhiều mức độ khác nhau kèm theo chấn động nhẹ ở não.

Bùi Viễn Thành may mắn hơn, chỉ gãy một cánh tay, đúng là cánh tay mà Quan Nhụy Nhụy đã ôm chặt trước đó.

Điều khó hiểu là hai chiếc xe đ.â. m trực diện vào nhau, tài xế lẽ ra phải chịu phần lớn lực va chạm lại chỉ bị thương nhẹ, bôi thuốc băng bó xong thậm chí không cần nằm viện theo dõi.

Nhưng lúc này, Bạch Thục Cầm không quan tâm đến tài xế, nhìn thấy Quan Nhụy Nhụy nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt, lòng bà đau như cắt, nước mắt suýt trào ra. Thân hình vốn đã yếu ớt của bà chợt chao đảo, may được y tá kịp thời đỡ lấy.

"Nhụy Nhụy, con gái tội nghiệp của mẹ ơi, con ở nhà yên ổn, sao lại phải ra ngoài? Nếu con có mệnh hệ gì, mẹ sống sao nổi..."

Bạch Thục Cầm khóc nức nở, bên cạnh, Quan Bảo Thành vốn đã nhức đầu, giờ càng thêm khó chịu, ông bấm thái dương quát thấp giọng, "Im đi! Người không có chuyện gì rồi còn gì?!"

Bạch Thục Cầm nghe vậy liền phản ứng dữ dội, hét lên phản bác, "Chân gãy rồi mà còn bảo không có chuyện gì?! Tài xế nhà họ Bùi không biết có cố ý hay không! Sao ba người trên xe, chỉ có con bé nhà ta bị thương nặng nhất!"

"Ngậm miệng lại đi! Ồn ào quá làm tôi nhức đầu!"

Quan Bảo Thành ngồi xuống ghế sofa, không nhịn được quát Bạch Thục Cầm.

Kể từ sau đêm đó, Quan Bảo Thành như bật công tắc, đối xử với Bạch Thục Cầm không còn dịu dàng ân cần như trước.

Bạch Thục Cầm cảm thấy oan ức, đành ngậm miệng ngồi xuống cạnh ông.

Một lúc sau, bà lại không nhịn được mở miệng:

"Chồng à, em thấy nhà mình thật sự có gì đó không ổn. Đầu tiên là hai vợ chồng ta bị bệnh, rồi Khải Thâm gặp tai nạn, giờ đến Nhụy Nhụy cũng gặp chuyện. Chồng thấy có phải quá trùng hợp không?"

Thấy Quan Bảo Thành trầm mặt không đáp, nhưng rõ ràng đang lắng nghe, Bạch Thục Cầm tiếp tục, giọng đầy vẻ cố ý giải thích:

"Nhất là đêm đó, em thật sự như bị ma nhập, những lời đó không kiểm soát được từ miệng em phun ra, đó không phải ý của em, giống như có ai đó điều khiển em nói vậy."

Quan Bảo Thành bên cạnh cười lạnh một tiếng, không tin lời Bạch Thục Cầm.

Nếu bà không nghĩ như vậy trong lòng, sao có thể thốt ra những lời đó?

Nhưng sau hai ngày bình tĩnh, Quan Bảo Thành đã không còn giận dữ như lúc đầu, cũng nhận ra một chút bất thường.

Ông vốn là người biết kiềm chế, dù Bạch Thục Cầm có làm chuyện ngu ngốc, ông cũng không thể mất lý trí đến mức có hành vi điên rồ như vậy.

Ông chưa bao giờ động tay động chân với Bạch Thục Cầm, không phải vì ông yêu bà nhiều đến thế.

Mà là vì ông cho rằng, chỉ có đàn ông vô dụng mới trút giận lên vợ.

Như gia đình danh giá như nhà ông, dù gặp chuyện gì tức giận đến mấy, bề ngoài vẫn phải giữ lý trí và thể diện.

Vì vậy, đêm đó, ông thật sự có chút không bình thường.

"Chồng à, chồng nghĩ những chuyện này có liên quan đến con nhỏ Khương Tú Tú không?"

Bạch Thục Cầm muốn nói Khương Tú Tú dùng thủ đoạn gì đó để đối phó với nhà họ Quan, nhưng Quan Bảo Thành lại chợt nhớ đến lời Khương Tú Tú đã nói với họ trước đây:

[Phép thuật chuyển mệnh của các người căn bản không thành công.]

[Kiếp nạn lớn của Quan Nhụy Nhụy sắp tìm đến cô ta, nếu muốn cứu cô ta, hãy để Quan Nhụy Nhụy cầm lấy chiếc vòng tay của bà nội tự tìm đến em.]

Quan Bảo Thành hơi nheo mắt, sắc mặt lại trở nên âm trầm.

"Có lẽ, thật sự liên quan đến nó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!