"Mày nói cái gì?!"
Quan Bảo Thành nghe lời Bạch Thục Cầm nói mà suýt nữa thì nổ tung, hơi thở gần như tắc nghẹn.
Vì quá tức giận, giọng ông ta biến thành thứ âm thanh kỳ quái, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ đáng sợ.
Bạch Thục Cầm lập tức co rúm người, vô thức che miệng, gương mặt đau khổ: "Anh à, em không có ý đó…"
Cô ta muốn giải thích, nhưng lời nói ra lại là: "Em nói anh vô dụng, chỉ có đàn ông vô dụng mới quát tháo người nhà. Anh thật sự có bản lĩnh, sao lúc nãy không dám chửi thẳng Quan Tú Tú cái con nhỏ đó? Không phải vì nó thành tiểu thư nhà họ Khương nên anh sợ đụng chạm à? Tiếc là người ta coi anh như rác, muốn tống cổ anh ngay lập tức!"
"Mẹ!"
Quan Khải Thâm gần như phát điên, mẹ anh từ trước đến nay chưa bao giờ dám nói chuyện với bố như vậy, luôn nghe lời bố vô điều kiện. Sau chuyến đi này, bà ta bị điên rồi sao?
Bạch Thục Cầm cũng cảm thấy mình sắp điên.
Từ khi ở nhà họ Khương, cô ta không thể kiểm soát việc buột miệng nói ra sự thật.
Không chỉ là sự thật, mà còn là những suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng.
Nhìn khuôn mặt đỏ như gấc chín của Quan Bảo Thành, Bạch Thục Cầm biết mình sắp gặp họa.
Không ai biết rằng, ngay lúc này, bóng đen vốn quấn quanh người Quan Nhụy Nhụy đang phát ra những sợi khí đen, len lỏi vào cơ thể Quan Bảo Thành, âm thầm khiến khuôn mặt ông ta càng thêm dữ tợn.
Ông ta trừng mắt nhìn Bạch Thục Cầm, giọng run rẩy:
"Mày… mày…"
Ông ta tức đến mức không thốt nên lời, nhưng trong lòng ngọn lửa giận dữ đang cuộn trào, thôi thúc ông ta phải giải tỏa.
Đột nhiên, ánh mắt ông ta rơi vào cây gậy golf ở phía cửa, lập tức bước tới, rút ra một cây.
Quan Khải Thâm thấy động tác của bố, sắc mặt biến đổi. Bạch Thục Cầm và Quan Nhụy Nhụy cũng mặt mày tái mét.
Trước khi Quan Khải Thâm kịp ngăn cản, Quan Bảo Thành đã vung gậy đập mạnh.
Rầm! Rầm!
Những đồ trang trí ở cửa bị đập vỡ tan tành, Bạch Thục Cầm không kìm được tiếng hét:
"Áááá! Cứu tôi!"
Quan Nhụy Nhụy cũng khóc thét: "Ba ơi, con biết lỗi rồi…"
"Anh ơi, em biết lỗi rồi, anh bình tĩnh lại đi!"
Cảnh tượng hỗn loạn, nhưng Quan Bảo Thành vẫn điên cuồng vung gậy, may mắn là ông ta không thật sự đánh Bạch Thục Cầm.
Thay vào đó, ông ta đập nát tất cả bình hoa và đồ trang trí trong phòng khách.
Bạch Thục Cầm nhìn mà đau như cắt.
Mấy món đồ bị đập vỡ đều là cổ vật!
Tổng cộng trị giá gần cả chục triệu!
Bạch Thục Cầm đau lòng không chịu nổi, buột miệng nói:
Phiêu Vũ Miên Miên
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!