"Gia đình bảo tôi đến đón cô, đặc biệt dặn dò lần đầu gặp mặt phải long trọng, nên tôi tạm thời mượn một đoàn xe, số lượng không nhiều, tạm dùng vậy."
Quan Tú Tú nhìn đoàn xe dày đặc gần như chặn kín cổng biệt thự, im lặng không nói.
Anh gọi cái này là... tạm dùng?
Lại thấy Khương Hoài vẫy tay về phía sau, đột nhiên ra hiệu, "Chào hỏi đi."
"Tiểu thư!" Những tài xế mặc đồng phục phía sau đồng thanh cất tiếng, giọng điệu đều đặn như khẩu hiệu quân đội, "Nghênh đón tiểu thư về nhà!"
Quan Tú Tú: ...
Cảm giác xấu hổ kiểu trẻ con này là sao vậy?
Có lẽ do từ nhỏ đã chịu nhiều sự lạnh nhạt từ nhà họ Quan, Quan Tú Tú không quen đối phó với những tình huống nhiệt tình như thế này, mở miệng ra, chỉ có thể nói với Khương Hoài một câu, "Đi... đi thôi."
Đi nhanh lên.
Không thấy bảo vệ biệt thự đang nhìn sao?
Khương Hoài cười tủm tỉm nhìn phản ứng của cô, đột nhiên lại như nghĩ đến điều gì, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ hơi nheo lại, đảo qua người cô một lượt, lại hỏi,
"Nhưng sao cô lại một mình ở đây?"
Thời điểm này xuất hiện một mình trước cổng biệt thự, chẳng lẽ là đi mua nước mắm?
Quan Tú Tú nghe vậy mím môi, không muốn nói mình đã bị nhà họ Quan đuổi ra từ sớm, đang suy nghĩ cách qua loa, bỗng nghe thấy một giọng nói khác vang lên.
Mang theo chút lạnh lùng, tựa như tiếng suối trong vắt, trầm ổn, dễ nghe, còn có chút mất kiên nhẫn,
"Vẫn chưa đi sao?"
Quan Tú Tú theo giọng nói đó nhìn lại, mới phát hiện trên ghế sau của chiếc xe mà Khương Hoài vừa xuống còn có một người khác.
Chỉ một cái nhìn, nhưng suýt nữa làm cô chói mắt.
Người đàn ông trong xe duỗi chân dài, từ góc nhìn của cô, chỉ có thể thấy nửa thân người ẩn trong bóng tối của xe, cổ tay hắn tùy ý đặt trên tay vịn trung tâm của ghế sau, tư thế thanh lịch mà ổn trọng, ngay cả những nếp nhăn trên bộ vest của hắn cũng như mang theo sức hấp dẫn khó tả.
Nhưng so với những thứ này, thứ thực sự làm Quan Tú Tú chói mắt lại là ánh hào quang tỏa ra từ người đàn ông.
Đôi mắt cô từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy, đại diện cho vận khí của con người có rất nhiều màu sắc, màu vàng, cô chỉ từng thấy trên những người có cống hiến cho đất nước, nhưng đó cũng chỉ là một lớp mỏng.
Loại hào quang chói mắt đến mức gần như làm người ta lóa mắt như trước mắt này, cô thực sự chưa từng thấy bao giờ.
Hắn ta chẳng lẽ trộm mất vận khí quốc gia hay sao?
Khương Hoài nghe thấy người đàn ông lên tiếng, lập tức không dám hỏi thêm, vội vàng cười đáp:
"Đi, đi ngay bây giờ."
Nói rồi đẩy vai Quan Tú Tú về phía chiếc xe, lại cố ý hạ giọng thì thầm: "Chà, đại ma vương quả thật không có chút kiên nhẫn nào."
Sau đó, Quan Tú Tú bị anh ta dẫn tới trước xe của vị "đại ma vương" kia, nhét vào ghế sau và ngồi cạnh người đàn ông đó.
Nhìn gần như vậy, ánh hào quang càng trở nên rực rỡ hơn.
Chịu đựng sức mạnh làm chói mắt, Quan Tú Tú cuối cùng cũng nhìn thấy chân dung thật sự của hắn.
Giống như giọng nói lạnh lùng và sắc bén của người đàn ông, gương mặt hắn như được tạc từ đá, đường nét góc cạnh, vẻ đẹp nam tính pha lẫn sự lạnh lùng. Đường môi mỏng khẽ mím mang theo hơi thở lạnh giá, tựa như băng tuyết từ đỉnh núi cao, chìm đắm trong đôi mắt đen thăm thẳm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!