Đêm khuya.
Biệt thự nhà họ Khương chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn thưa thớt vài phòng ngủ vẫn le lói ánh đèn.
Quan Tú Tú nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng, ngắm nhìn những ngôi sao được vẽ trên trần nhà phát ra ánh sáng lấp lánh như đom đóm trong bóng tối, vừa mộng mơ lại vừa ấm áp.
Căn phòng được bài trí như vậy là để tránh cho đứa trẻ thức giấc lúc nửa đêm không cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy bóng tối bao quanh.
Chỉ từ cách bố trí căn phòng này, cũng có thể thấy được sự mong đợi của cha mẹ họ Khương khi cô chào đời.
Đó là thứ tình cảm mà Quan Tú Tú chưa từng được cảm nhận.
Bởi vì ở nhà họ Quan, chưa từng có ai mong chờ sự xuất hiện của cô.
Nếu phải nói, có lẽ họ chỉ mong cô c.h.ế. t đi.
Bởi cái c.h.ế. t của cô có thể đổi lấy cả đời phúc vận suôn sẻ cho Quan Nhụy Nhụy.
Quan Tú Tú khép mắt, không muốn nghĩ về những con người và sự việc ở nhà họ Quan nữa, chuyển sang suy nghĩ về một vấn đề khác —
Kể từ khi cô bước chân vào nhà họ Khương, không ai trong gia đình nhắc đến mẹ ruột của cô.
Là bà đã không còn nữa?
Hay còn có ẩn tình gì khác?
Đang suy nghĩ, bỗng một tiếng kêu quen thuộc vang lên trong ý thức, Quan Tú Tú lập tức mở mắt.
Như chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt cô thay đổi, đột ngột ngồi bật dậy, vớ lấy áo khoác rồi nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ.
Đó chính là hướng mà âm thanh vang đến.
Mở cửa sổ, Quan Tú Tú chỉ liếc nhìn bầu trời đêm đen kịt, ngay lập tức trong tay xuất hiện một lá bùa vàng, nhanh chóng ném ra không trung, miệng đồng thời lẩm nhẩm câu chú:
"Thiên địa thanh thanh, Càn Khôn hợp nhất, ta phụng sắc lệnh, thanh phong từ từ thổi tới!"
Dứt lời, một tay chống lên thành cửa, cả người không chút do dự nhảy ra khỏi cửa sổ tầng ba.
Ngay sau đó, một làn gió nhẹ cuốn theo lá bùa vàng bay về phía cô, thân hình đang rơi xuống của Quan Tú Tú bỗng như được một luồng gió nhẹ nâng đỡ, đưa cô đáp xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng.
Bên cửa sổ tầng hai, Khương Tốc đang cầm điện thoại chìm đắm trong trận chiến với đồng đội, ánh mắt liếc thấy có gì đó rơi từ trên cao xuống. Cậu ta vô thức quay đầu, nhưng chính vì sự phân tâm này mà trò chơi báo tin nhân vật bị tiêu diệt.
"Trời ơi!"
Khương Tốc hét lên một tiếng, bật dậy khỏi ghế, nhớ ra ai đang ở trên tầng, lập tức tức giận bước đến cửa sổ, muốn xem người chị họ vô ý thức này đã ném cái gì xuống dưới.
Cậu ta định nhặt lên và ném thẳng vào mặt cô ta.
Nhưng khi cậu ta thò đầu ra ngoài, chỉ thấy một bóng người nhanh chóng lướt qua khu vườn, Khương Tốc vừa định nhìn kỹ thì bóng người đó đã biến mất.
Khương Tốc tròn mắt nhìn về hướng bóng người vừa biến mất.
"Cái quái gì vậy?"
Dù mải mê game, nhưng thị lực của Khương Tốc cực kỳ tốt.
Cái bóng lúc nãy, sao giống Quan Tú Tú — cô thầy bói đó quá vậy?
Và cô ta xuống lầu từ lúc nào???
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!