Xe vẫn chạy êm ru, tiếng chuông điện thoại vang lên giữa không gian yên tĩnh, nghe càng chói tai.
Tô Vân mở điện thoại ra, dứt khoát cúp máy rồi chặn số luôn. Trong nháy mắt, thế giới liền yên tĩnh trở lại.
Kiếp này, cô vốn mang mệnh cắt đứt duyên trần, đã trải qua ba đời, nên đối với những ràng buộc tình thân như thế này, cô càng thêm nhạt nhẽo, chẳng hề để tâm.
Bên này cô cúp máy nhẹ tênh, nhưng bên kia, Tô phu nhân thì sắp tức giận đến phát nổ.
Bà ta quay sang trút giận lên ông Tô:
"Ông nhìn nó đi! Ông nhìn cái bộ dạng như quỷ đó xem! Nói nó hai câu nó cũng không chịu nghe, dám cúp máy ngang mặt tôi! Ông mau tóm nó về đây, nhà cũng không cho nó ở nữa, tôi phải trị cho nó chừa!"
Ông Tô vội vã an ủi, nhẹ nhàng vỗ tay bà ta, giọng dỗ dành dịu dàng: "Ngọc Linh, đừng giận nữa mà, ngoan, giận nhiều nhăn da không đẹp đâu.
"Ôn Ngọc Linh lườm ông ta một cái, hừ nhẹ một tiếng coi như tạm nguôi giận. Bên kia nhà họ Tô đang loạn cả lên, nhưng Tô Vân lại chẳng buồn quan tâm. Đến dưới lầu chung cư, cô xoay người định đi ngay, Thẩm Yến đứng phía sau không nhịn được mà giải thích:"Nhà họ Uyển trước đây không như vậy…
"Lần này thấy cô bị coi thường, anh cũng cảm thấy áy náy, nhưng lại không muốn trách mắng bạn cũ. Tô Vân chỉ gật đầu:"Tôi biết.
"Cả nhà bọn họ biến thành như vậy chỉ vì nuôi dưỡng linh mạch, mà chuyện này mới chỉ là khởi đầu thôi. Thẩm Yến mím môi mỏng, trầm mặc một lát rồi mới khẽ nói:"Xin lỗi."
Nói rồi đưa túi quà trên tay ra, giọng hơi thấp xuống: "Tiện tay mua ít đồ, nếu thích thì dùng."
Tô Vân hơi nhướn mày, hôm qua Thẩm Phỉ còn nói sẽ tặng cô một cái túi, nhìn logo trên túi quà này, quả thật có chút giống với cái đó.
"Bái bai."
Cô tiện tay nhận lấy, hôm nay tìm lại được bút bản mệnh, tâm trạng cực kỳ tốt, hiếm khi cô còn nở một nụ cười thật lòng.
"Ừm."
Thẩm Yến nhìn theo bóng lưng cô đi khuất, khóe môi khẽ cong lên, trong lòng thầm thì: "Tạm biệt."
…
Trở về phòng, Tô Vân mở hộp quà ra xem, không ngờ lại rất hợp gu cô, toàn mấy món kiểu nhẹ nhàng, tinh tế, giản dị mà thanh nhã.
Trong đó có một bộ trang sức bằng thuỷ tinh, một bộ khác là chủ đề dâu tây, còn có cả một cái túi xách. Tô Vân cau mày, nhìn logo trên túi:
LV... Là lừa? Hay lục?
Bỏ sang một bên bộ trang sức thuỷ tinh nhìn hơi nghiêm chỉnh quá, cô đeo luôn sợi dây chuyền dâu tây. Món này đúng gu cô nhất, một quả dâu tây nhỏ bằng ngọc phấn hồng, đính trên sợi dây mảnh nhìn vừa đáng yêu vừa tinh xảo.
Cô vui vẻ, nhưng cây bút bên trong lại ghen lồng lộn, cuộn tròn lại, giận dỗi không thèm để ý đến cô nữa.
Tô Vân bật cười, gọi nó ra, hôn một cái, dỗ dành: "Ngoan nào, không được hờn dỗi. Mày mới là bảo bối số một của tao.
"Cây bút hừ lạnh một tiếng, rồi ra vẻ uất ức, đòi cô bồi thường, muốn ngay một ngàn viên linh thạch cực phẩm. Tô Vân:"…"
"Mày có hiểu tình cảnh hiện tại của chúng ta không vậy? Một ngàn linh thạch cực phẩm? Nói cho mà biết, đến một viên hạ phẩm ta cũng chẳng còn.
"Nói xong, bầu không khí trở nên… vô cùng tang thương. Đạo Bút:"…"
Tự giam mình.
Cuộc sống không có linh thạch, chính là kiểu sống cá mặn lăn lóc cho qua ngày.
Sau khi dỗ dành xong cây bút vừa khóc lóc vừa ghen tỵ xong, Tô Vân cắm cúi làm bài tập đến nửa đêm, rồi ra ban công ngồi thiền. Linh khí bắt đầu manh nha trở lại, cô cảm giác mình có thể chống chọi được đến ngày linh khí phục hồi thật sự.
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!