Trên núi gió thổi mạnh, lại đúng mùa xuân nên càng thêm dữ dội.
Gió thổi váy Tô Vân bay lượn, cô cứ đứng đó khẽ cười, trông nhẹ như cánh bướm, chỉ cần gió mạnh thêm chút nữa là bay mất.
Thẩm Yến nhìn mà lòng căng thẳng, quay sang liếc Uyển Lăng Thu một cái đầy lạnh lùng.
Uyển Lăng Thu tức thì trừng mắt với vợ, rồi vội vàng đẩy bà ấy vào trong nhà, vừa cười gượng vừa xin lỗi: "Thẩm tổng, ngài đừng giận. Bà ấy không hiểu chuyện, nói bậy nói bạ, tôi sẽ dạy dỗ lại."
Không khí vẫn lúng túng đến mức ai cũng thấy ngại.
Tô Vân thì vẫn nhắm mắt, im lặng không nói một lời.
Cô đang tập trung cảm ứng pháp khí bản mệnh của mình, một cây bút ngọc.
Từ lúc lên núi đến giờ, Tô Vân đã cảm giác được có thứ gì đó mơ hồ níu giữ mình. Chuyện nhà cửa, người hầu… cô cũng chẳng bận tâm.
So với việc tìm lại pháp khí bản mệnh, mấy chuyện kia chẳng đáng là gì, chỉ cần tìm được cây bút ngọc, tâm trạng cô liền phấn khích lạ thường.
Nhưng cứ như có một lớp gì đó cản trở, khiến cô càng lúc càng sốt ruột.
Cuối cùng, bám theo luồng cảm ứng mạnh nhất, Tô Vân nhắm mắt, dùng thần thức kết nối với câu bút, cứ thế mà bước đi về phía sau vườn hoa.
Uyển Lăng Thu đứng đờ ra nhìn thiếu nữ mắt nhắm tít mà vẫn tránh được hết đá, bậc thang, chướng ngại vật
- không vấp ngã lấy một lần, cứ như có mắt thứ ba vậy.
Vợ ông ta nhịn mãi vẫn không cam lòng, đang định mở cửa ra mắng cho "kẻ lừa đảo" một trận, vừa ngó ra đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
"Người đâu rồi?"
Uyển Lăng Thu trợn mắt, run tay chỉ ra phía sau vườn: "Đi ra sau đó rồi…"
Quãng đường ngắn vậy thôi mà Uyển Lăng Thu đã bắt đầu tin hơn mấy phần. Ban đầu thấy Thẩm Yến dắt cô bé này tới, ông ta còn bán tín bán nghi, nhưng giờ tận mắt thấy Tô Vân nhắm mắt vẫn đi vòng quanh mà không đụng vào đâu, lòng tin tăng lên rõ rệt.
Tô Vân đi một vòng quanh vườn sau, cảm giác về pháp khí càng lúc càng rõ rệt, nhưng vẫn bị thứ gì đó cản lại.
Sau khi xác định được vị trí, cô dừng chân trước một hòn giả sơn.
Đúng lúc ấy, vợ chồng Uyển Lăng Thu và Thẩm Yến cũng đi tới, đứng phía sau nhìn cô đầy tò mò.
Uyển phu nhân vẫn tỏ vẻ coi thường, nhưng bị Uyển Lăng Thu liếc cảnh cáo một cái, cuối cùng cũng không dám mở miệng nói khó nghe nữa.
Dựa vào nhà họ Uyển, bà ta quen được người ta nịnh bợ, lâu ngày thành kiêu căng, chẳng coi ai ra gì.
Tô Vân khẽ quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Phiền mọi người tránh ra một chút."
Nói rồi cô lại bổ sung, giọng khách sáo mà dứt khoát: "Nơi này có đồ của tôi, nếu tôi lấy ra, hòn giả sơn này sẽ bị hư, mong mọi người chuẩn bị trước."
Uyển phu nhân vừa nhíu mày đã định mở miệng cãi, nhưng bị chồng giữ lại, bà ta dù tức vẫn không nuốt trôi cục tức này: "Cô nói là của cô thì nó là của cô chắc?"
Bà ta cười nhạt, giọng đầy khinh khỉnh: "Đồ ở nhà tôi, cô nói một câu liền biến thành của cô? Cái hòn giả sơn to thế này cơ mà?"
Nhưng cảm giác được ánh mắt như dao của Thẩm Yến, Uyển Lăng Thu vội vàng giảng hòa, cười xua tay: "Núi giả thôi mà, cô cứ tự nhiên đi."
Tô Vân gật đầu, ra hiệu mọi người tránh xa thêm chút nữa.
Uyển phu nhân thì chẳng chịu nghe, vẫn lẩm bẩm càu nhàu, kiên quyết đứng yên. Uyển Lăng Thu nhìn thấy Thẩm Yến đã nghe lời rời ra xa, còn đi vòng ra phía sau núi giả để tránh, trong lòng ông ta không khỏi khẽ cười khinh khỉnh: Một thằng đàn ông to xác, sợ cái gì chứ?
Một đứa con gái thì phá ra được bao nhiêu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!