Chương 6: (Vô Đề)

Gió xuân luôn mang theo chút men say.

Tô Vân đeo chiếc cặp nặng trĩu, cùng Thẩm Yến chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ ven hồ.

Mấy lần gặp anh trước đây, anh đều ăn mặc bộ âu phục được cắt may tinh tế, dáng vẻ luôn nghiêm nghị, chỉnh tề.

Hôm nay hiếm hoi mới thấy anh có chút thoải mái,  đã cởi bộ tây trang, cũng tháo cà vạt xuống, khuy cổ áo trên cùng được mở một nút, khiến đường nét toàn thân anh trở nên mềm mại hơn vài phần.

Chưa kể, anh còn xắn tay áo lên, để lộ cánh tay rắn rỏi, săn chắc.

Tô Vân không nhịn được liếc nhìn anh một cái, hỏi: "Đổi kiểu tóc à?

"Cô vẫn nhớ lần đầu tiên gặp anh, kiểu tóc được vuốt ngược gọn gàng, vậy mà bây giờ lại thành kiểu tóc hơi trẻ trung hơn rồi? Cô có hơi không chắc chắn lắm, nhưng đúng là thay đổi rất rõ rệt: trông thời thượng, bảnh bao hơn nhiều, cái cảm giác quá chín chắn nghiêm nghị ngày trước cũng giảm bớt không ít. Thẩm Yến dừng bước, cúi đầu nhìn cô từ trên cao, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường:"Giờ mới phát hiện à?

"Hôm đưa cô đi xem nhà, anh đã cắt rồi. Dưới ánh mắt kiên nhẫn của anh, Tô Vân nghiêng đầu, nghiêm túc nói:"Đúng vậy."

Cô còn phải đi học bổ túc, không rảnh dây dưa với Thẩm Yến, bèn mở miệng hỏi thẳng: "Có chuyện gì thì nói luôn đi, tôi còn phải vào lớp học bổ túc."

Thẩm Yến nhìn cô mấy giây rồi mới dời mắt đi, giọng bình thản: "Tôi có một người bạn, gia đình cứ nói cậu ta lạnh lùng quá, muốn em qua xem thử."

Tô Vân lập tức hứng thú, gật đầu đồng ý ngay.

Tu luyện vốn rất tốn tiền, trước mắt phải tích trữ vật tư mới được.

Nói xong, cô ra chỗ để xe bên hồ, mở khóa một chiếc xe đạp công cộng, vừa leo lên đã đạp đi luôn. Đã đồng ý rồi thì không cần mất công ứng phó thêm.

Trong đầu cô vẫn nghĩ đến buổi học bổ túc — lớp học thêm cô đăng ký ngay ở tòa nhà trước mặt, biển hiệu chớp sáng lấp lánh, nhìn một cái là muốn chạy vào ngay.

Thẩm Yến: ……

Anh bị… bỏ rơi rồi à?

Đây là lần đầu tiên Thẩm Yến trải qua chuyện này, cảm giác mới mẻ đến lạ.

Đường Phái đứng bên cạnh, im thin thít, chỉ thấy sếp nhà mình chắc chắn đang không vui chút nào.

"Vân Vân!

"Tô Vân vừa bước vào thang máy, đã thấy một bóng người quen thuộc lao đến. Cô đưa một ngón tay ra chặn lại bước chân đối phương, hơi nhướng mày:"Kỳ Nghiêu?"

Người kia gật đầu lia lịa, giơ cốc trà sữa trong tay lên, nhiệt tình nói: "Muốn uống không? Vị em thích nhất!"

Trời biết, lúc thấy tên Tô Vân trong danh sách học bổ túc, cậu ta đã vui đến mức nào, không nói hai lời liền xung phong đi đón.

Trà sữa và đồ ngọt đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ cô thưởng thức.

Tô Vân khẽ sờ mũi, có hơi ngượng, rồi từ chối.

Nguyên chủ đúng là cái đại tra heo đa tình*, không biết rốt cuộc đã thả thính bao nhiêu người thế này?

*Đại tra heo đa tình: đồ lăng nhăng, bắt cá nhiều tay, đổi tình cảm như thay áo.

Kỳ Nghiêu nghe cô từ chối xong thì lập tức lộ vẻ tủi thân vô đối, đuôi mắt cụp xuống, nhìn y hệt cún con bị bỏ rơi, đáng thương muốn rớt nước mắt: "Anh mua đúng vị em thích nhất mà… Thật sự không uống một ngụm hả?

"Vừa nói dứt câu, thang máy cũng vừa dừng lại. Tô Vân lịch sự gật đầu, từ chối:"Không cần đâu, cảm ơn nhé."

Đợi đến khi vào lớp học bổ túc, cô vào chỗ ngồi trong góc nhỏ của mình, Kỳ Nghiêu cũng lập tức lẽo đẽo theo sau, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế của giáo viên kèm học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!