Một cô bé xinh xắn mà vừa khóc, thì đúng là kiểu "hoa lê đẫm mưa
", nhìn thôi cũng thấy xót xa. Vừa thấy Tô Vân bước vào lớp, hàng nước mắt kia lại càng như đứt đê, từng giọt từng giọt lăn dài không dứt."Xảy ra chuyện gì thế?
"Tô Vân hỏi. Trương Giai Kỳ vội vàng lấy tay áo lau nước mắt, giọng nghẹn ngào ấm ức:"Phù của tôi... mất rồi. Vừa rồi tôi gục xuống bàn ngủ một lúc, lúc tỉnh dậy thì không thấy đâu nữa.
Không biết là bị ai lấy mất rồi..."
Hai tiết học sáng nay cô ta đều rất chăm chú, nên càng quý trọng tấm phù hồ ly nhỏ kia. Trước khi ngủ còn cố ý sờ xem có chắc chắn không, thế mà lúc tỉnh dậy lại không thấy nữa, khiến cô bé khóc tức tưởi.
Người xung quanh vừa nghe vậy thì liên tục xua tay. Họ đâu có làm chuyện đó, chỉ là một tấm phù thôi mà, đến miếu bỏ hai đồng cũng xin được một cái, ai lại rỗi hơi đi trộm phù chứ?
Huống hồ, đang là thời điểm then chốt của năm ba cấp ba, chẳng ai muốn vướng vào chuyện ăn trộm vặt. Nếu chẳng may bị bắt, ảnh hưởng danh dự đã đành, nhỡ còn ảnh hưởng đến kỳ thi đại học thì coi như hỏng cả một đời, ai mà dám làm?
"Không sao đâu, chắc là phù tự cháy rồi.
"Tô Vân nhẹ nhàng nói. Trương Giai Kỳ nghe vậy rõ ràng có chút kinh ngạc, nghĩ nghĩ rồi lúng túng nói nhỏ:"Vừa rồi tìm thì đúng là thấy ngón tay hơi đen đen…
"Cô ta bèn lật túi đồng phục ra, lớp vải trắng phía trong đúng thật có vết cháy mờ mờ, nhìn rõ ràng thấy bẩn. Chẳng qua là Trương Giai Kỳ quá cuống, sờ không thấy phù liền hoảng hốt tìm khắp nơi, đâu ngờ có thể xảy ra chuyện khác thường như vậy. Tô Vân dịu dàng xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô bé, hiếm khi nở nụ cười ôn nhu:"Về sau sẽ không sao nữa đâu. Yên tâm học hành."
Trương Giai Kỳ gật gật đầu, như thể với những chuyện đã qua vô cùng áy náy, khẽ xoắn mấy ngón tay trắng muốt lại, lí nhí nói: "Xin lỗi…"
"Không sao mà."
Tô Vân nhẹ giọng đáp.
Chỉ là một luồng du hồn nhỏ bé, vốn chưa thành hình, lại cùng phù Độ Ách đồng quy vu tận, cả hai đều tiêu tán giữa trời đất.
Tô Vân đặt cặp lên bàn, lấy hợp đồng mua nhà ra xem lại một lần, trong lòng vui đến mức như muốn bay lên.
Dù cho hoàn cảnh có túng quẫn thế nào đi nữa, có một căn nhà thuộc về mình cũng đã là điều tuyệt vời rồi.
Nghĩ đến kiếp trước, bản thân từng ở trên đỉnh núi, nơi đó là một trong những linh địa hàng đầu của Hỗn Nguyên phái. Dưới chân núi có linh mạch tụ hội, lúc nào cũng cung cấp linh khí dồi dào cho cô.
Kỳ hoa dị thảo , tiên ba linh chi* mọc khắp nơi, linh thú lượn quanh, ai nhìn thấy cảnh đó mà chẳng phải thầm ganh tị?
*Tiêu ba linh chi có thể hiểu là những cây linh chi có hình dáng hoặc khí chất giống như tiên dược, ở giai đoạn nụ non, chứa đựng linh lực cực cao, tinh khiết.
Lắc đầu một cái như muốn xua đi hồi ức xa xưa, Tô Vân lôi sách bài tập ra, vùi đầu làm đề. Dù sao chuyện cũ cũng không thể quay lại, những kỷ niệm đó, giống như gió lạnh thoảng qua mà thôi.
Chờ đến khi tan học buổi chiều, thầy Lý lại tới gọi cô, nói đã giúp cô chọn sẵn mấy lớp luyện thi khác nhau, để cô tự chọn lấy một.
Tô Vân chọn lớp học kèm một – một, loại hình có cường độ khá cao.
Thực ra, vào thời điểm này mới bắt đầu cố gắng thì đã muộn rồi, từ học lực trung bình muốn nhảy vọt lên top đầu trong 90 ngày là chuyện gần như không thể.
Mười năm đèn sách chỉ quyết định ở một buổi sáng thi cử, làm sao có thể một sớm một chiều mà bù đắp?
Nhưng nếu học sinh có lòng muốn cố gắng, thì thầy sẵn sàng làm cái thang cho các em bước lên.
Chờ Tô Vân đi khỏi, trong văn phòng giáo viên liền bắt đầu bàn tán.
"Haiz, thầy còn phí công vì con bé đó làm gì, tôi thấy nó chỉ muốn câu lấy một con rùa vàng*, chẳng có chút ý học hành nào cả."
*Rùa vàng là cách nói ẩn dụ chỉ người đàn ông giàu có để kết hôn hoặc nương tựa.
"Phải đó, ngày thường còn làm ra vẻ quyến rũ, thầy mà nói thẳng chắc nó chẳng vừa lòng đâu, quay ra ngầm giở trò với thầy cho xem."
"Sao, nó cũng từng chơi xỏ thầy hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!