Cô ta cảm thấy mình thật sự quá oan ức, nước mắt đã dâng đầy hốc mắt, ngay cả đuôi mắt cũng nhuộm hồng nhạt.
Trương Giai Kỳ nghĩ mình là "hổ sa cơ xuống đồng bằng bị chó khinh", rõ ràng là học sinh giỏi, thế mà lại bị đám học sinh trung bình bắt nạt, coi thường.
Cô ta lặng lẽ lau nước mắt, cúi đầu nhìn bài kiểm tra trên tay mà buồn đến rơi lệ. Bài thi lần này, cô ta cố gắng hết sức học tủ theo đề cương, vậy mà cũng chỉ được có… 120 điểm.
Mọi chuyện diễn ra hoàn toàn khác xa với những gì cô ta tưởng tượng, khiến cô ta khó lòng chấp nhận nổi. Càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Chẳng bao lâu, giáo viên vào lớp bắt đầu giảng bài. Giáo viên trên bục giảng nói liên tục, nhưng Trương Giai Kỳ lại chẳng nghe lọt được chữ nào.
Đầu óc cô ta cứ mơ hồ, hỗn loạn, như có sương mù bao phủ.
Đúng lúc ấy, có ai đó đặt tay lên vai cô ta. Khoảnh khắc đó, cô ta như bùng nổ.
"Làm gì thế?!" Trương Giai Kỳ biết giáo viên đang nhìn chằm chằm từ trên bục, không dám lớn tiếng, chỉ có thể hạ giọng gằn từng chữ, tức giận gào lên.
Tuy trong lòng rất tức giận, nhưng Trương Giai Kỳ không thể không thừa nhận, khi bàn tay ấm áp ấy đặt lên vai cô ta, tất cả cảm giác mơ hồ, hỗn loạn trong đầu bỗng chốc biến mất.
Mọi thứ trở nên sáng tỏ, đầu óc bỗng chốc thanh tỉnh hẳn, giọng của giáo viên trên bục cũng lập tức trở nên rõ ràng từng câu từng chữ.
Cô ta cố gắng giữ sự tập trung và lắng nghe thêm một lúc, nhưng chưa được bao lâu, cảm giác choáng váng, u mê ấy lại ập đến, như thể trong đầu có ai đặt một cái sọt khổng lồ trùm lên, nặng trĩu và rối loạn.
Đúng lúc ấy, có ai đó dùng bút chọc nhẹ vào sống lưng cô ta. Cô ta lập tức lại tỉnh táo trở lại.
Lần này, Trương Giai Kỳ không quay đầu lại phát cáu. Cô ta bắt đầu nhận ra rằng, hôm nay bản thân thực sự khác thường. Không chỉ là hôm nay, mà cả một khoảng thời gian trước đó, mỗi khi giáo viên giảng bài trên lớp, cô ta đều không nghe rõ, đầu óc cứ lơ mơ, như có sương che phủ.
Chính sự không tập trung đó đã khiến điểm số của cô ta tụt dốc thảm hại và còn có xu hướng rơi tự do.
Hình ảnh tấm bùa có hình hồ ly đột nhiên hiện lên trong đầu cô ta, không cách nào xua đi được nữa.
Đợi đến khi tan học, Trương Giai Kỳ cứ chờ mãi, chờ mãi… nhưng không thấy đối phương đến chào mời bán cái bùa gì đó cho mình.
Trong lúc liếc mắt qua nhìn, cô ta thấy Tô Vân và Điền Hiểu Kỳ đang tay trong tay chuẩn bị rời khỏi lớp, cuối cùng cô ta không nhịn được nữa, lắp bắp gọi lớn:
"Tô… Tô Vân! Đứng lại cho tôi!"
Rõ ràng là định lên tiếng nhẹ nhàng một chút, nhưng vừa mở miệng thấy biểu cảm hả hê của Điền Hiểu Kỳ, cô ta lại tức giận, giọng vô thức trở nên gay gắt.
Tô Vân quay đầu nhìn cô nàng, đôi mắt Trương Giai Kỳ đã hoe đỏ, ánh nhìn vừa đáng thương vừa cứng đầu, mang theo cả sự bất an lẫn tự tôn.
"101."
"…Cái gì cơ?"
"Lá bùa Độ Ách. Mua không?"
"…Cô! Tôi mua!
"Trương Giai Kỳ tức đến nghẹn tim, sau khi đưa cho Tô Vân 101 tệ thì tức giận phừng phừng quay lưng bỏ đi. Cô ta nâng niu bỏ tấm bùa giấy hình hồ ly vào túi, rồi đến tiết học tiếp theo, tình trạng mơ màng như trước đó quả nhiên không còn xuất hiện nữa. Bạn cùng bàn của cô ta nhìn thấy thì nói:"Cậu điên rồi à? Bỏ ra từng đó tiền chỉ để mua cái thứ vớ vẩn ấy làm gì!"
Giai đoạn này đang cận kề kỳ thi đại học, bọn họ đã thấy đủ kiểu chiêu trò. Nào là quảng cáo thuốc thông minh, nào là bao đậu đại học, hay cả những bộ đề "chắc chắn trúng tủ".
Mấy kẻ lừa đảo chỉ thay đổi chiêu trò để dụ dỗ học sinh, nên hầu như ai cũng trở nên đặc biệt cảnh giác.
Mà học sinh cấp ba thì đâu có nhiều tiền tiêu vặt, một trăm tệ đã là khoản lớn lắm rồi. Những ngày sau đó phải ăn uống tằn tiện, chỉ dám ăn chay đạm bạc, không dám đụng đến món nào có thịt.
Huống hồ thứ cô ta mua lại là gì cơ chứ, một lá bùa? Nghe thôi đã thấy như trò đùa rồi.
Nghĩ vậy, bạn cùng bàn tỏ rõ không vui, quay đầu lại nhìn Tô Vân, cau mày nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!