Chương 3: (Vô Đề)

Ban đầu, Tô Vân định bụng sẽ không ăn gì trong lúc bàn chuyện, phải tỏ ra là một người đàm phán chín chắn, điềm tĩnh.

Nhưng khi các món được dọn lên, nhìn sắc, ngửi hương, nếm vị… món nào cũng hoàn hảo. Cô lập tức đổi ý. Vẫn là ăn cơm trước cho chắc.

Dù sao thì con người là sắt, cơm mới là thép, không ăn một bữa thì đói đến choáng váng.

Thật ra nguyên nhân chính là… món ăn quá thơm, vừa nhìn đã thấy ngon, mà ăn vào thì đúng là ngon thật.

Cô ăn rất nhã nhặn, nhưng tốc độ thì lại rất nhanh. Nhìn thế nào cũng giống một con chuột hamster đang nhồi má đầy thức ăn, miệt mài tiêu diệt từng món một.

Trên mặt Thẩm Yến lộ ra chút biểu cảm dịu dàng, trong mắt cũng ánh lên nụ cười nhàn nhạt.

Anh vẫn luôn cho rằng con gái đều như Thẩm Viên: ăn thì nhỏ nhẹ, nhấm nháp từng miếng một, một bữa ăn kéo dài như ba năm, chỉ để giữ dáng.

Nhưng Tô Vân thì khác.

Cô ăn rất nhanh, đến lúc xong bữa, chỉ cầm khăn ướt lên lau miệng vài cái. Dưới động tác vô tình vuốt nhẹ, làn môi cô bỗng trở nên đỏ mọng hẳn lên.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mở lời: "Được rồi, nói đi, anh muốn đặt loại phù gì? Cụ thể cần công dụng thế nào?"

Ánh mắt Thẩm Yến sâu thẳm, vừa dùng khăn ướt lau từng ngón tay, vừa nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi đáp: "Phù bình an. Năm cái.

"Tô Vân khẽ lắc đầu. Xét thấy đối phương rõ ràng không hiểu gì về ngành nghề của cô, nên cô kiên nhẫn giải thích:"Làm ăn bây giờ ai cũng biết phải chọn đúng phân khúc, phù cũng vậy thôi. "Bình an" là một phạm trù quá rộng, loại phù này vừa khó vẽ, lại dễ bị hiểu nhầm, nên phí làm sẽ khá cao."

Cô nói rất chân thành, bởi dù sao cũng xem anh là ân nhân cứu mạng, nên có gì nói nấy.

"Chi bằng lấy năm lá Khư Ách phù* đi. Hiệu quả cũng gần giống phù bình an, nhưng giá sẽ rẻ bằng một nửa."

*"Khư ách phù

"() là một loại bùa trừ xui, hóa giải tai ương trong văn hóa tâm linh Á Đông, đặc biệt thường thấy trong Đạo giáo hoặc các truyện tu tiên, huyền huyễn. Là loại phù chuyên dùng để trừ tà, hóa giải tai họa, vận đen, xua đuổi xui rủi. Nó thường được dùng để bảo hộ cá nhân, giữ cho người sử dụng không bị vận hạn bủa vây, tránh tai bay vạ gió, gặp dữ hóa lành. Nghe vậy, Thẩm Yến khẽ gõ tay lên mặt bàn gỗ, giọng trầm thấp vang lên:"Nghe theo cô hết."

Lúc này, trợ lý riêng Đường Phái vừa ăn xong đã nhanh chóng bước tới, tiếp quản phần trao đổi còn lại.

Trước mắt, họ đặt cọc trước 1 triệu tệ, phần còn lại sẽ thanh toán sau khi hoàn thành.

Sau khi thống nhất sẽ giao phù trong ba ngày tới, Tô Vân liền tạm biệt Thẩm Yến.

Cả hai chỉ nhàn nhạt gật đầu xem như chào nhau, không thân thiết nhưng cũng đủ lịch sự. Dưới nụ cười niềm nở của trợ lý riêng Đường Phái, Tô Vân bước xuống xe.

Dù Thẩm Yến có vẻ lạnh lùng, nhưng lại rất đủ lễ nghi, khiến cô có ấn tượng khá tốt về anh.

Khi về tới cổng khu chung cư, còn chưa kịp bước vào, cô đã thấy một dáng người quen thuộc đang dựa vào gốc cây, lim dim ngủ gật.

"Anh cảnh sát?

"Tô Vân kinh ngạc gọi một tiếng. Cô nhìn thấy màu đỏ trên sợi chỉ nhân duyên quanh tay hắn đã nhạt đi rõ rệt. Đúng như dự đoán, nguy cơ hẳn đã qua. Đối phương khẽ run lên một chút rồi mới mở mắt. Ánh mắt anh ta trong vắt, mang theo chút mờ sương vừa tỉnh ngủ, thoáng chốc trông lại có chút ngây ngô đáng yêu."Cho phép tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Bành Gia Cương. Hôm qua… cảm ơn cô."

Nói tới đây, vành mắt anh ta hơi đỏ lên.

Chuyện xảy ra ngày hôm qua quả thật rất kỳ lạ. Ban đầu, anh ta không để tâm đến những lời cô nói lắm, nhưng sau đó vẫn luôn nhớ lời nói đó. Càng nghĩ lại càng cảm thấy day dứt, thế là… cuối cùng anh ta đã gọi cho bạn gái.

Ai mà ngờ, chỉ trong lúc đứng ven đường nghe điện thoại, anh ta lại nghe bạn gái hét lên một tiếng hoảng hốt. Sau khi hỏi kỹ mới biết, ở ngay ngã tư có đèn giao thông phía trước vừa xảy ra tai nạn: một chiếc xe tải lớn bị lật.

Nếu không phải vì cô ấy nhận được cuộc gọi của anh ta, bình thường chắc chắn đã chạy xe đúng giờ như mọi khi. Mà nếu đúng như thế, lúc chiếc xe lật, rất có thể cô ấy đang dừng ngay bên cạnh xe tải.

Nghĩ đến đó, anh ta không khỏi thấy lạnh cả sống lưng. May mắn là lần này, người yêu anh ta chỉ bị hoảng sợ, không cẩn thận trượt chân ngã nhẹ, trầy một chút ở cánh tay.

Chuyện này khiến Bành Gia Cương nghĩ mãi không thôi. Anh ta cố ý đến gặp Tô Vân để nói một lời cảm ơn. Nếu không có lời nhắc vu vơ của cô hôm đó, có lẽ giờ anh ta cũng không biết mình sẽ thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!