Chương 23: Hoàn Toàn Văn

Cảnh tượng trước mắt thật sự là điều Tô Vân chưa từng nghĩ tới — một "chiến trường

"đặc biệt. Cô và Thẩm Yến tay trong tay, mà ngay trước mặt lại là mấy đôi mắt nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Kỳ Nghiêu, Thịnh Dĩnh, Thẩm Phỉ, cả Ảnh đế… mấy người đó đều khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn hai người họ, ánh mắt đầy u ám. Tô Vân chớp mắt, cười gượng:"Ấy… Mấy người muốn mua phù chú à?"

Kỳ Nghiêu tủi thân nhìn nàng, giọng mềm oặt đầy ấm ức: "Vân Vân…

"Cậu ta là người nhỏ tuổi nhất, tính tình cũng dịu dàng nhất, bình thường chỉ thích bám lấy cô làm nũng. Những cơn gió mùa hè thổi qua cũng nóng hầm hập, thổi lên người khiến ai cũng chỉ muốn lim dim buồn ngủ. Tô Vân nhìn quanh, đón nhận ánh mắt tò mò của mấy người kia, chỉ đành bất lực nói:"Thôi được rồi, đi quán cà phê ngồi cho mát nào."

Mùa hè mà không có điều hòa, đúng là tra tấn người ta mà!

Mấy người, mỗi người tìm một chỗ ngồi xuống, Tô Vân lập tức gọi một ly nước đá mát lạnh, còn bảo nhân viên mang thêm một đĩa trái cây tươi.

Vừa cắn miếng dưa hấu mát lạnh, cả người cô thoải mái đến mức phải khẽ thở ra một hơi sảng khoái.

Giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt oán trách lẫn ghen tị của mấy người kia, cô cứ thế ung dung tận hưởng phần của mình.

Thịnh Dĩnh phản xạ gần như theo bản năng, ngồi sát ngay bên cạnh cô, cầm muỗng đút từng miếng trái cây cho cô ăn.

Động tác này vốn quá quen thuộc, nhưng lần này Thẩm Yến ngồi ngay đối diện, Tô Vân lập tức nhận ra bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng.

Thẩm Yến khẽ hắng giọng, ánh mắt lạnh nhạt nhưng đầy uy hiếp quét qua Thịnh Dĩnh. Môi mỏng mím lại, bàn tay vẫn kiên quyết đưa ra trước mặt Tô Vân một miếng dưa hấu khác, ý tứ không thể rõ ràng hơn.

Hai miếng dưa hấu, một bên là Thịnh Dĩnh đút, một bên là Thẩm Yến đưa. Ăn bên nào, đúng là câu hỏi khó nhất thế kỷ này.

Thịnh Dĩnh, vốn đã là "đứa trẻ

"yếu đuối, mắt lập tức đỏ hoe vì cảm giác mình như kẻ thừa. Còn Thẩm Yến — thân phận danh chính ngôn thuận — tuyệt đối không cho phép ai cạy góc tường của mình. Ánh mắt anh càng lúc càng nguy hiểm. Một nhân viên phục vụ vô tình thấy cảnh này, sợ xảy ra chuyện liền lén lút chuồn ra ngoài, còn không quên khép cửa lại thật khẽ. Tô Vân:"…"

Cô bất đắc dĩ gõ gõ mặt bàn, giọng điệu bình thản nhưng mang theo vài phần cảnh cáo: "Được rồi, các người ngoan ngoãn một chút đi."

Cô khẽ nhướng mày, lười biếng bổ sung: "Tình cảm là chuyện tự nguyện, không thể ép buộc được, hiểu không?

"Sắc mặt Tô Vân thoáng lạnh xuống. Khi còn làm chân nhân (cảnh giới tu luyện), chỉ một ánh mắt của cô đã đủ khiến người người cúi đầu. Uy nghiêm ấy giờ đây chỉ cần lộ ra một phần cũng đủ khiến mấy người trẻ kia không chịu nổi, sắc mặt ai nấy đều tái đi trông thấy. Cô thu lại vẻ mềm mỏng thường ngày, để lộ khí chất thật sự của bản thân."Hiện giờ thời cuộc đang trở nên ngày càng nghiêm trọng, tôi không có thời gian để các người chậm rãi trưởng thành." Giọng cô lạnh lẽo, không để lộ chút do dự nào:

"Mấy người tốt nhất nên tự tìm đường mà học cách chiến đấu. Bất kể là dùng phương pháp gì, chỉ cần sống sót là được."

Ánh mắt cô và Thẩm Yến lướt qua nhau, trong im lặng đã hiểu rõ ý đối phương muốn nói gì.

Thẩm Yến gật đầu, giọng trầm thấp: "Trước đây vài ngày, linh khí dâng trào, giờ thì vạn vật đang đua nhau sinh sôi mạnh mẽ…"

Anh hơi dừng lại, rồi chậm rãi nói tiếp: "Chỉ trừ con người.

"Trong đợt linh khí bừng bừng ấy, nhân loại lại chính là kẻ được lợi ít nhất. Mặc cho cây cỏ, chim thú, côn trùng hay vi sinh vật đều tiến hóa nhanh đến đáng sợ. Chỉ riêng con người vẫn bị bỏ lại phía sau, khoảng cách càng lúc càng khó bù đắp. Hiện giờ yêu ma quỷ quái hoành hành khắp nơi, nếu không có chút bản lĩnh tự bảo vệ mình…thì sớm muộn gì cũng sẽ bị thời gian tàn nhẫn đào thải thôi."

Tình cảnh như vậy, trước kia đã từng xảy ra rồi.

Thẩm Yến lúc này thân là người của tổ hành động đặc biệt, trong tay nắm không ít quyền hạn, càng hiểu rõ tình thế hiện tại hơn ai hết.

Anh cúi mắt, giọng nói trầm ổn vang lên: "Được sinh ra trong loạn thế, đó vừa là cơ hội của các người, cũng là kiếp nạn các người hải đối mặt.

"Bên cạnh, Thẩm Phỉ im lặng nhìn chằm chằm bóng lưng anh trai. Một Thẩm Yến mà trước giờ anh ta chỉ thấy cười nhạt, lười biếng, nay lại toát ra khí thế lãnh khốc và áp lực đến vậy. Ngón tay Thẩm Yến thon dài, trắng đến gần như trong suốt dưới ánh đèn, chỉ khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn"cạch" một tiếng, mặt bàn gỗ cứng rắn liền lõm xuống một lỗ nhỏ gọn ghẽ.

Khoảnh khắc ấy, Thẩm Phỉ chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, thị giác bị đập thẳng một đòn đến choáng váng.

Thẩm Phỉ cúi đầu nhìn bàn tay mình: da dẻ trắng nõn, mềm mại, từ bé đã được nuông chiều nâng niu. Đừng nói đến chuyện ấn lõm gỗ đặc như anh trai mình, anh ta cảm thấy mình chỉ đủ sức… bóp nát miếng đậu hũ thôi.

Nghĩ đến đây, lòng tự tin nhỏ bé vốn ít ỏi của anh ta lập tức sụp đổ.

Đúng lúc ấy, giọng Thẩm Yến thản nhiên vang lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!