Tô Vân hoàn toàn không biết rằng cái "Hậu viện hội" của mình thực ra đang được đám người kia âm thầm xây dựng. Lúc này, cô vẫn còn đang thoải mái chuyện trò thân mật với Lệ Kính Đình:
"Về sau có thứ gì tốt, cứ mang tới cho tôi. Luyện đan xong, thế nào cũng cho anh một viên."
Cô nói vậy, nhưng trong lòng cũng chưa chắc chắn lắm.
Dù sao nếu thứ gì thực sự tốt, biết đâu cô lại tiện tay đem hết cho đám "muội hạ
"của mình trước. Lệ Kính Đình nhất thời cạn lời, chỉ có thể khẽ gật đầu:"Được."
Nỗi tuyệt vọng lớn nhất đời quỷ, chẳng gì bi ai hơn thế này. Khó khăn lắm mới leo lên làm "quỷ đại lão", cho dù biết rõ đối phương đang "lừa gạt
"mình, anh ta cũng chỉ đành cười gượng mà chịu đựng. Tô Phỉ thì cười ngốc nghếch, ánh mắt nhìn Tô Vân đầy vẻ sùng bái."Ai nha… Giá mà một ngày nào đó tôi cũng lợi hại được như vậy thì tốt biết mấy…
"Mang theo giấc mộng trong lòng, Tô Phỉ rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn theo Lệ Kính Đình trở về Âm Phủ. Ban đầu, thân phận của cô chỉ là một con rối nhỏ bé, đãi ngộ đương nhiên cũng chẳng khác gì mấy con tiểu quỷ khác. Tất cả đều bị nhét vào Luyện Hồn Phiên* mà chà đạp. *Luyện Hồn Phiên = cờ luyện hồn = pháp bảo tà ác giam giữ và tinh luyện linh hồn để khai thác năng lượng. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Cô có"đại lão" chống lưng.
Dù Lệ Kính Đình không đến mức khách sáo quá đà mà dâng cô lên làm khách quý, thì ít nhất cũng sẽ để mắt chiếu cố đôi phần.
Còn lại, con đường sau này, vẫn phải tự mình bước tiếp thôi. Dù là nhân gian hay âm phủ, quy luật vẫn vậy, tự lực cánh sinh.
Không ai có thể che chở cho ai cả đời được.
…
Nhìn hai bóng quỷ dần dần tan biến trong tầm mắt, Tô Vân rải mấy lá phù đang cầm trong tay ra ngoài không trung.
Ở nơi con người không thể thấy được, trên cao kia, một con bạch hạc phủ ánh vàng nhẹ vỗ đôi cánh, cất giọng hót trong trẻo.
Âm thanh thanh lệ vang vọng, xua tan tầng mây mù, để lộ bầu trời vốn mưa bụi mênh mang bên trên.
Tiết Thanh Minh, trời lất phất mưa phùn. Trên đường, người qua kẻ lại, gió lạnh như muốn cắt đứt hồn vía người ta.
Ngày hôm nay là Thanh Minh, là ngày âm hồn vương vất, oán khí, sát khí ngấm ngầm lan khắp.
Nó sẽ từ từ gặm nhấm suy nghĩ con người, ai vốn đã mang tâm sự, tinh thần không vững… rất dễ làm chuyện dại dột.
Như Tô Phỉ.
Như Ngụy Tân Hoài.
Nhìn Ngụy Tân Hoài trước mặt đã hoảng loạn đến co rúm thành một cục, Tô Vân chỉ thấy buồn cười. Khi còn làm người, ông ta dựa vào chức vị mà giở đủ trò bẩn thỉu, không biết đã gây ra bao nhiêu chuyện đê tiện.
Đến bây giờ mới biết sợ hãi ư?
Biến thành quỷ rồi mà vẫn cứ ra sức bám víu lấy cái danh phận hèn hạ kia.
Ngụy Tân Hoài quỳ rạp trên đất, vừa nước mũi vừa nước mắt, khóc lóc van xin: "Cô nãi nãi ơi, tha cho tôi đi… Trời đất chứng giám, tôi thật sự… thật sự chẳng làm gì cả mà…"
Khi người ta cảnh báo "sẽ có quỷ đến tìm ông
", ông ta chỉ coi như lời hù dọa. Cho đến khoảnh khắc bị quỷ hồn lạnh lẽo bóp chặt cổ, cái cảm giác băng lạnh đó khiến toàn thân ông ta run lên bần bật, không kìm được. Tô Vân khẽ lắc đầu, giọng điệu chẳng buồn thương hại:"Bây giờ ông cũng là quỷ rồi, sợ tôi làm gì nữa?
"Câu nói ấy như giáng cho Ngụy Tân Hoài một cái tát tỉnh người. Sắc mặt ông ta méo mó, vặn vẹo vì sợ hãi rồi hóa thành dữ tợn, bật cười khằng khặc, cặp mắt đỏ ngầu lừ lừ trừng về phía Tô Vân. Cô nhẹ nhàng cười, như nhắc nhở:"Tôi khuyên ông… thiện lương một chút."
Ngụy Tân Hoài gào lên như con thú điên cuồng:
"Thiện lương cái con mẹ mày!
"Ngụy Tân Hoài bị một bụng tức giận thiêu đốt, tìm mãi mới tìm ra được chỗ để trút. Trong nhận thức của ông ta, người sống vĩnh viễn không chống lại được quỷ. Chính cái chết của ông ta cũng đã chứng minh điều đó rồi. Tô Vân khẽ thổi nhẹ lên đầu ngón tay, khóe môi cong cong, nở một nụ cười nhạt. Chuyện này là do Ngụy Tân Hoài tự rước lấy, chẳng qua cô chỉ tự vệ chính đáng mà thôi. Liếc mắt nhìn lên bầu trời mưa phùn lờ mờ, cô khẽ thì thầm như đang nói với chính mình:"Đừng trách tôi nhé, đều tại tự dưng ông kích động quá thôi…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!