"Xoạch!
"một tiếng vang giòn rã vang lên giữa không gian im lặng đến ngột ngạt, khiến mỡ trên người Ngụy Tân Hoài run lên vì hoảng sợ. Tô Vân nhìn ông ta, trong mắt ánh lên sát ý đỏ ngầu, ngày càng đậm. Cô hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt:"Tô Phỉ chết rồi… là vì thầy đấy."
Nghe Tô Vân nói vậy, Ngụy Tân Hoài tỏ ra có chút bất ngờ. Ông ta xoa xoa hai tay, đến cả xấp tài liệu đang làm dở cũng chẳng buồn để ý nữa, cười hề hề nói: "Ai nha, thì ra là một con nhỏ si tình đấy mà."
Ông ta đắc ý vỗ đùi, cười khoái chí, giọng nói đầy khinh bỉ: "Phụ nữ đúng là tiện thật. Đụng một tí là thật sự hưng phấn liền.
"Tin Tô Phỉ đã chết dường như trở thành liều thuốc kích thích tinh thần đối với ông ta, khiến vẻ lo lắng ban nãy hoàn toàn biến mất. Ông ta lập tức bình thản, thong dong, còn chậm rãi vuốt lại mái tóc trên đỉnh đầu."Thầy có thể giúp em tránh được hình phạt lần này, chỉ cần em biết nghe lời.
"Ngụy Tân Hoài liếc nhìn mình trong gương, vẻ mặt hớn hở như thể không thể chờ đợi thêm được nữa. Tô Vân khẽ mỉm cười, hơi nghiêng người sang bên cạnh như thể đang nhường chỗ cho ai đó vừa bước vào, chỉ đơn giản là nhường chỗ một chút mà thôi."À, Tô Phỉ đến rồi.
Cô ấy muốn nói vài lời với thầy."
"Không phải em nói cô ta đã chết rồi sao?"
"Đúng vậy, cô ấy chết rồi.
"Nhưng… ai bảo người chết thì không thể quay lại tìm người ta chứ? Tô Vân mở cửa phòng, chậm rãi bước ra ngoài. Cô đứng trước tòa nhà hành chính của trường, ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ rực như máu, khẽ thở dài một tiếng."Oán có chủ, thù có người gánh.
Mong kiếp sau cô được bình an, không oán không sầu.
"Ngay trước mặt cô, một nghi lễ tiễn đưa lệ quỷ được lặng lẽ cử hành. Khế ước đã khắc sâu vào linh hồn thì không ai có thể tùy tiện xóa bỏ. Nhưng nếu lệ quỷ bị tiêu diệt, thì khế ước ấy tự nhiên cũng không còn hiệu lực. Gió mỗi lúc một mạnh. Một sinh viên đi ngang qua càu nhàu:"Gió xuân gì mà như quỷ ám vậy chứ, thổi đến nỗi không mở nổi mắt!
"Tô Vân thấy buồn cười: Đúng là tuổi trẻ, chưa từng nếm mùi đời. Đúng lúc này, Ngụy Tân Hoài từ trong phòng bò ra, quần ướt sũng vì tiểu ra quần. Cả người co rúm lại như bị thứ gì đó ghì chặt cổ, sắc mặt tím tái, vặn vẹo vì không thở nổi. Các học sinh đi ngang qua hoảng sợ, có người nhanh chóng gọi 120, còn có một em rón rén đến gần Tô Vân, giọng nhỏ nhẹ hỏi:"Thầy Ngụy… Đây là làm sao thế?
"Tô Vân nhìn thân hình to lớn của ông ta cuộn lại như một đống giẻ lau, gân xanh nổi đầy, giống như sắp nổ tung. Cô bất đắc dĩ đỡ trán:"Chắc… lên cơn bệnh gì đấy."
Giọng nói của cô đầy vẻ không chắc chắn, nam sinh cao lớn bên cạnh cũng gật đầu theo, vẻ mặt lộ rõ lo lắng: "Đúng là có hơi giống... nhưng không rõ là bệnh gì, nhìn đáng sợ quá."
Trong lúc hai người đang trò chuyện, học sinh xung quanh cũng bắt đầu tụ lại ngày càng đông. Nghe nói đã gọi cấp cứu rồi, ai cũng sốt ruột chờ đợi, nhưng chẳng ai dám đến quá gần. Sợ không khí lưu thông kém sẽ khiến tình trạng của thầy càng tệ hơn.
Có người còn vội vã gọi cho bạn là bác sĩ để hỏi cách sơ cứu trong trường hợp như thế này.
Người khác không nhìn thấy, nhưng Tô Vân thì thấy rất rõ. Tô Phỉ đang bám trên lưng ông ta, dùng một sợi chỉ đỏ vô hình quấn chặt lấy cổ ông ta từng vòng, từng vòng một.
Trên mặt cô ta là nụ cười méo mó đầy khoái trá.
Tô Phỉ nhìn dáng vẻ mảnh khảnh, xinh đẹp hiện tại của mình, cảm thấy không thể nào hài lòng hơn.
"Dừng tay đi." Tô Vân lên tiếng, giọng bình thản.
Với mức độ oán khí như bây giờ, nguyên khí của ông ta đã bị tổn thương nghiêm trọng. Nếu không ai can thiệp, chỉ vài tháng nữa thôi, ông ta cũng sẽ tự nhiên mà chết.
Nhưng nếu Tô Phỉ thật sự ra tay sát hại ông ta, thì sẽ bị cuốn vào vòng nhân quả, khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều.
Với tu vi hiện tại của Tô Vân, cô chưa đủ sức để gỡ bỏ mối nhân quả sinh tử như vậy.
Sắc đỏ trong mắt Tô Phỉ dần rút đi, nghiêng đầu nhìn, ánh mắt ngây thơ như trẻ con: "Tại sao chứ? Tôi muốn ông ta chết."
Cô ta giậm chân đầy nũng nịu, "ai nha" một tiếng rồi bất mãn nói:
"Vân Vân, cô biết không? Tôi thật sự rất ghen tị với cô. Cô đẹp đến mức không ai sánh bằng, đi đến đâu cũng là tâm điểm."
Tô Vân: "…
"Cô không biết nên khóc hay nên cười. Đến mức này rồi mà Tô Phỉ vẫn còn lưu luyến chuyện nhan sắc. Thấy Tô Vân không đáp lại, Tô Phỉ cười khẽ:"Cô biết tại sao cô có thể thờ ơ như vậy không? Bởi vì cô có tất cả.
Cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được một con vịt xấu xí phải sống hèn mọn đến mức nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!