Gió xuân luôn mang theo đôi phần ấm áp, lẫn trong đó là hương đất ẩm và cỏ non vừa nhú.
Thẩm Yến sải bước tiến tới cửa lớn, ánh mắt đảo qua một vòng bên trong sảnh tiệc, chỉ thấy chiếc ghế hắn vừa ngồi đã bị chùm đèn thủy tinh rơi xuống đập nát tan tành.
Tầm mắt chuyển sang mấy người anh em họ ngồi cạnh đó, mặt ai nấy đều tái mét, thần sắc hoảng loạn chưa tan.
Khoảnh khắc ấy, sắc mặt Thẩm Yến cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo. Không cần ai nhắc, hắn hiểu rất rõ, nếu vừa rồi không rời đi, e rằng người bị chôn vùi dưới đống đổ nát kia chính là anh.
Nếu vừa rồi anh không né kịp, cái đèn treo kia chắc chắn đã trực tiếp rơi thẳng xuống đầu. Cho dù anh có luyện thiết đầu công cũng vô dụng.
Ánh mắt Thẩm Yến dần trở nên thâm trầm, tầm nhìn chậm rãi dừng ở mớ thanh sắt lộ ra phía trên trần. Môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng sắc lạnh.
Anh khẽ nắn các khớp ngón tay, xoay người nhìn về phía Đường Phái đang đứng sau lưng.
Ánh mắt kia không cần lời cũng đủ rõ ràng: Giao lá bùa ra đây.
Đường Phái trong lòng hơi có chút lưỡng lự. Cái thứ thần kỳ như thế... anh thật sự muốn giữ một tấm làm của riêng để phòng thân mà.
Nhưng thấy vẻ mặt của tổng tài càng lúc càng nghiêm lại, Đường Phái đành chịu thua. Anh ta cúi đầu, bắt đầu lục lọi túi áo, túi trong, túi quần, thậm chí cả lớp áo khoác ngoài.
Lục lọi một hồi, vẫn không thấy đâu.
Trán bắt đầu đổ mồ hôi, Đường Phái càng lúc càng lo. Cuối cùng, dưới áp lực ánh mắt của Thẩm Yến, anh ta đành xấu hổ mở miệng: "Tôi… không tìm thấy."
Đường Phái vừa lúng túng vừa luống cuống, tiếp tục lần mò từng ngóc ngách trong người, cuối cùng rút ra một ngón tay đen sì sì, tro bụi bám đầy.
Thẩm Yến không nói gì, chỉ đưa mắt quay trở lại chùm đèn treo bị rơi nát kia.
…
Ngay khoảnh khắc tấm bùa bốc cháy, nơi cách đó hàng cây số, Tô Vân đã lập tức cảm nhận được.
Cô nhíu mày, giơ tay bấm ngón, âm thầm tính toán một lượt. Sau khi xác nhận người kia bình an vô sự, cô cũng nhanh chóng gạt hết mọi chuyện sang một bên.
Nợ trả xong, ân oán tiêu tan.
Từ nay về sau, ai đi đường nấy, nước sông không phạm nước giếng.
Lúc này cô đang đứng ở một ngã tư đường, trên người vẫn là bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, nhìn qua vừa buồn cười vừa cô đơn. Cô đã quanh quẩn ở đó hồi lâu, bóng dáng gầy nhỏ lọt thỏm giữa phố phường tấp nập, không ai để ý.
Phía xa, có người của trạm gác giao thông đang để mắt tới cô. Chỉ thêm chút nữa thôi, e là sẽ bị gọi lại tra hỏi.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tô Vân từng bấm ngón tay tính quẻ, biết được nơi ở của mình nằm ở hướng Đông Nam.
Trước đó, cô đã tự mình phong ấn rồi đưa bản thân vào trạng thái hôn mê. Không còn thể chất cường hãn, cũng chẳng có thức hải rộng lớn để chống đỡ. Bây giờ, cô đúng là một con gà què chính hiệu.
Ngay cả nhà mình ở đâu cũng không tìm ra nổi.
Chưa đứng đó bao lâu, từ phía sau cô liền có hai anh cảnh sát giao thông trẻ tuổi, gương mặt mang theo nụ cười rạng rỡ như nắng sớm, bước tới hỏi:
"Cô gái, sao cứ đứng mãi ở đây thế? Có chuyện gì à?"
Tô Vân cạn lời, cái cách hỏi này đúng là… vô cùng khéo léo.
Cô đá nhẹ hòn đá dưới chân, đâu thể nói thẳng ra là mình… quên mất nhà ở đâu. Đành dịu giọng đáp: "Lạc đường thôi, nhìn đâu cũng giống nhau cả… đang chờ người nhà tới đón.
"Đôi mắt cô là kiểu mắt đào hoa, lúc cố ý trợn to ra vẻ vô tội, lại càng thêm phần ngây thơ đáng yêu. Cảnh sát giao thông gật đầu, giọng nói dịu dàng:"Xe tuần tra đỗ ngay bên cạnh, bọn tôi đưa cô về. Như vậy người nhà cô cũng khỏi phải mất công đi tìm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!