Chương 19: (Vô Đề)

Phùng Mạch Mạch cũng vội spam vài bình luận ủng hộ, xong mới tạm yên lòng. Nhưng nghĩ tới việc chủ phòng sắp bị đám người kia bày trò làm khó, cô nàng lại thấy xót xa thay.

Đám anh hùng bàn phím đúng là đáng ghét thật, người ta chỉ nói livestream giải bài, có hứa "hỏi gì đáp nấy" đâu, vậy mà cũng xúm vô chửi được.

"Thôi kệ đi, chủ phòng mà có làm không ra cũng chẳng sao hết, chị chỉ mới lớp 12 thôi mà, đừng để bọn nó ảnh hưởng tâm trạng nha!"

"Đúng rồi đúng rồi, có mấy câu tui nhìn còn chẳng hiểu đề, chủ phòng mà làm được vậy là quá đỉnh rồi!"

"Thiệt bực muốn chết, bọn dở hơi kiếm chuyện hoài, một giây cũng không chịu để người ta yên luôn á!

"Fan ai nấy đều bảo vệ cô hết mực. Tô Vân nhận ly nước Thịnh Dĩnh đưa, uống một ngụm cho đỡ khô giọng rồi mới khẽ cười nói:"Cảm ơn mọi người quan tâm.

Tôi mở livestream giải bài là để nghe ý kiến mọi người, tiện học thêm dạng bài lạ, để lúc thi đại học khỏi bị sót dạng nào thôi mà."

Nói chưa dứt câu, Thịnh Dĩnh đã chìa tay ra, chỉ lộ mỗi bàn tay thon dài, trắng muốt, làm đám fan hú hét banh nóc.

"Aaaa, có phải anh trai CP với chị không? Tay kia đẹp dữ zậy trời?? Là bạn trai chị tỷ hả??"

"Trời má ôi còn pha trà cho chị uống nữa, cưng quá đáng luôn!

"Chưa kịp hết hú hét, Thịnh Dĩnh lại mang thêm đĩa bánh trà nhỏ xinh đặt trước mặt Tô Vân. Mấy cái bánh điểm tâm tinh xảo, trang trí hình bông hoa, nhìn Tô Vân ăn từng miếng một, mặt tươi như hoa, fan chỉ biết khóc thét:"Trời đất ơi, đúng là couple thần tiên mà!!

Một người đút một người ăn, chị xinh đẹp không mập luôn mới ghê chứ!"

"Người ta còn tự tay làm…"

"Người ta có bạn trai…"

"Chanh tinh tái thế (ghen nổ mắt), đầu thai cũng không hết đâu…"

"Thôi xong rồi, người ta vừa đẹp trai vừa biết làm bánh, lại còn có bạn gái xinh vậy… tui chịu không nổi…"

Tô Vân nhìn bình luận mà bật cười khúc khích, cúi đầu nói nhỏ: "Anh trai nhỏ này còn độc thân nha~ Mọi người vẫn còn cơ hội đấy."

Cả màn hình bình luận tức thì nổ tung 2333* — kiểu: "Thôi khỏi, tụi tui không nhường chị đâu!!"

Tô Vân: "...

"Fan giờ khó đoán vậy sao? Đợi ăn bánh uống trà xong, Tô Vân mới nghiêm túc nhìn lại màn hình. Lúc này, anti -fan đã bắt đầu"tận tâm

"gửi mấy câu hỏi hóc búa, hòng làm khó cô. Nhưng Tô Vân chẳng hề sợ, vừa nhìn đã"xoạt xoạt

"giải ra hết, làm anti -fan ra đề càng lúc càng chậm, hết trò bày khó."Còn câu nào nữa không?

Không có thì tôi tắt livestream đây nhé."

"Nếu còn thì sao?"

"Cũng tắt luôn."

Fans: "…"

Không thèm để ý đám fan đang khóc lóc gào thét "Đừng tắt livestream màaaa

", Tô Vân không hề do dự, tắt phát sóng luôn. Việc cô làm mấy chuyện này cũng chỉ để luyện tập thêm, đến lúc cần thiết thì không phải lo lắng nữa. Cô còn thiếu quá nhiều tiền, mà kỳ thi đại học thì đang gần kề, nên thời gian để kiếm thêm cũng chẳng còn bao nhiêu. Đang nghĩ ngợi mông lung, ánh mắt cô bỗng liếc thấy trong giá để đồ cổ có một bức họa cuộn tròn, từ bên trong đang rỉ ra khí tức huyết sát lạnh lẽo. Một sợi tơ đỏ như máu tụ lại thành hình, vừa ló ra đã muốn chuồn đi."Hửm? Cô kêu cái gì? Lê Cơ hả? Ngoan ngoãn ở yên đó tu luyện đi, đợi khi nào tôi cho phép ra thì hãy ra."

Mấy ngày nay, con quỷ Lê Cơ này đã dần hồi phục, cứ rình rập tìm cơ hội trốn, may mà Tô Vân chưa lần nào để lọt. Ban đầu nó còn mừng thầm vì tưởng không bị phát hiện, nhưng sự thật chứng minh, nó vĩnh viễn không thoát nổi tay cô.

Bị Tô Vân túm cổ, nhét thẳng trở lại trong bức họa, Lê Cơ ỉu xìu cuộn mình chịu đựng cơn đau xé thịt vì sát khí tàn bạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!