Chương 14: (Vô Đề)

Bài đăng với phong cách " thuần tri thức

"đầu tiên này lập tức đẩy Tô Vân trở lại bảng hot search. Lần này số người mắng cô lại càng đông. Chỉ cần hiểu sơ sơ con người cô là kiểu gì, thì cũng đủ biết tính cô ra sao. Một kiểu tiểu khả ái (xinh xắn dễ thương) điển hình, không dựa vào cố gắng học hành mà dùng gương mặt xinh đẹp, cái vỏ ngoài dễ thương để sống cuộc đời dễ thở hơn người khác đôi chút. Một người như thế, đột nhiên tuyên bố sẽ"trực tiếp giải đề online

", cái vẻ tự mãn đó gần như xuyên qua cả màn hình. Điều Điểu Phẫn Nộ:"Cô mà có bản lĩnh thật thì đã chẳng phải dựa mặt kiếm cơm rồi."

Hì hì: "Các người còn chưa hiểu à? Từ đầu đến cuối chỉ là chiêu trò lăng xê, marketing rẻ tiền hiểu không?"

Góc Nhỏ Đảo Phong: "Cười chết tôi mất. jpg"

.: "Các học bá đâu rồi, ra đề đi, vả mặt cô ta bằng hiện thực đi, 2333."

Nói nhiều nói nhiều nói nhiều: "Tôi tin chị đẹp! Ở chỗ núi nọ chị vừa xinh vừa thông minh, vừa hoạt bát vừa ham học! (icon đầu chó cầu sống sót)

"Còn có mấy fan chỉ mê mỗi nhan sắc, không quan tâm gì khác, suốt ngày chỉ lo khen nhan khen dáng, liếm bình luận cho sướng. Thế là Weibo của Tô Vân lập tức thành cái chảo lửa, ba phe bốn phía cãi nhau ầm ầm, lại càng nổi hơn. Đương nhiên cũng kéo tới không ít người nhảy ra ra đề, thử sức cũng có, trêu đùa cũng có, đã treo biển"giải đề online

"rồi thì cứ giải thôi. Tô Vân cũng chẳng coi trọng mấy, làm một con chó học cấp ba chính hiệu, ngoài học ra thì mấy chuyện lăng xê cô vứt ra sau đầu hết, chỉ tập trung nghe giảng, làm bài – đó mới là gốc rễ. … Tan học, Tô Vân với Điền Hiểu Kỳ tay nắm tay đi ra cổng trường. Tuy không thể về chung đường, nhưng có đi được đoạn nào thì dắt nhau đoạn nấy. Vừa ra đến cổng, Điền Hiểu Kỳ mắt tinh liền thấy chiếc Maybach quen thuộc đậu cách đó không xa, bèn ghé tai Tô Vân thì thầm:"Vân Vân, dạo này cậu đổi gu rồi à?

Cứ chuyên một kiểu thế?"

Tô Vân: "..."

"Xưa nay tớ vẫn chuyên một gu, chỉ thích mấy anh đẹp trai ngầu ngầu thôi."

Ném lại một câu xong, Tô Vân bật cười: "Khách hàng đấy, không phải tình nhân gì đâu, cậu đừng nhìn tớ kiểu ghen tuông vô lý vậy chứ."

Điền Hiểu Kỳ luống cuống bẻ bẻ ngón tay, lắp bắp giải thích:

"Tớ không có, tớ đâu có… đừng nói bậy, tớ đâu có thật mà…

"Cảnh này làm Tô Vân phì cười thành tiếng. Con bé này ngây ngô dễ thương thế này, ai mà nỡ bắt nạt. Mà thật ra, chẳng ai hẹn hò hẹn heo gì với cô cả. Tô Vân cũng chẳng chủ động bước qua bắt chuyện. Siêu xe thì sao chứ? Nếu cô chịu cắn răng làm vài vụ lớn, thì xe đó cô cũng tự mua được thôi! Còn chưa kịp bước qua, một gương mặt quen thuộc đã tươi cười xuất hiện trước mặt Tô Vân:"Chào Tô tiểu thư, thật sự rất cảm ơn cô chuyện ba mẹ tôi lần này.

"Hôm ấy anh ta lập tức đặt vé máy bay bay về ngay trong đêm. Về đến nhà đã quá nửa đêm, ba mẹ nhìn thấy anh ta thì mừng lắm, nhưng vẫn lo anh ta bỏ dở công việc, sợ anh ta vì chuyện nhà mà mất điểm trong mắt sếp, cứ muốn đuổi anh ta quay lại công ty ngay. Thấy anh ta giữa đêm đã mệt rũ rượi rồi thì mới đành để yên. Sáng sớm hôm sau, mẹ anh ta lại tới giục:"Con mau về đi làm đi, ba con với mẹ, hai người ở nhà cũng tự lo được cho nhau.

"Bà đã có tuổi, tóc bạc lấm tấm, vốn thích làm đẹp nên cứ cách đôi ba tháng lại đi nhuộm tóc một lần, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy chân tóc đã trắng. Nhưng lúc này bà khỏe mạnh, tinh thần phơi phới, còn chống hông mắng anh ta một trận, chẳng giống chút nào người vừa thoát khỏi cửa tử. Thế nhưng anh ta vẫn không dám lơ là. Anh ta vẫn cứ cười làm lành, mặc kệ mẹ nói gì, chỉ biết gật đầu lia lịa:"Vâng vâng, được được, mẹ nói sao con nghe vậy" Sợ làm bà bực, cũng không dám cãi nửa câu.

Mẹ anh ta thấy vậy thì cũng hết cách, nhưng có con trai ở nhà bầu bạn thì trong lòng vẫn vui, nên sáng hôm sau ăn sáng xong liền kéo cả nhà ra ngoài chơi cho khuây khỏa.

Đường Phái vốn biết hai người họ vừa thoát đại nạn, nên dù đi đâu cũng chọn nơi gần bệnh viện nhất, hai ông bà không biết chuyện này, chỉ thấy lạ là hôm nay đi đâu cũng cứ loanh quanh gần bệnh viện, nên cứ lẩm bẩm trách anh ta mê tín.

Ai ngờ điều này lại cứu được cả hai.

Khi Đường Phái chạy ra ngoài mua nước, mẹ anh ta đột nhiên ngất xỉu tại chỗ. Ba anh ta hoảng hốt lao tới đỡ, mới cúi xuống một cái thì cũng ngã theo.

Người đi đường thấy vậy liền vội vàng gọi cấp cứu 120. Đường Phái vừa quay lại đã thấy ba mẹ mình bị vây kín một vòng, sợ tới mức vứt luôn chai nước, lao thẳng vào.

Cũng may bệnh viện chỉ cách một con phố, xe cứu thương đến rất nhanh, chỉ mất hai phút đã đưa cả ba mẹ anh ta lên xe, lao thẳng đến viện.

Đường Phái theo sát phía sau xe cấp cứu, vội vàng đóng viện phí, lo liệu giấy tờ rồi giục bác sĩ đẩy mẹ vào phòng phẫu thuật nhanh nhất có thể.

Mẹ anh bị xuất huyết não, điểm xuất huyết khá lớn, lại chèn ép vào trung khu thần kinh. Nếu không xử lý kịp thời thì sau này có khi liệt nửa người, chưa chắc đã cứu được.

May mà được đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp lúc, tình trạng được kiểm soát tốt, ca mổ cũng rất thành công, không để lại di chứng nghiêm trọng.

Còn ba anh thì bị trẹo lưng, lúc ngã còn đập vào bậc thang, gãy một xương sườn, đâm vào phổi. Nhưng nhờ cứu chữa kịp thời, cũng không còn gì nguy hiểm.

Anh ta ở bệnh viện túc trực suốt mấy ngày, thấy ba mẹ đã ổn định, mới đổi ca với em gái để quay lại làm việc.

Vừa gặp Tô Vân, anh ta đã xúc động đến đỏ cả mắt, cúi người thật sâu: "Thật sự cảm ơn cô rất nhiều. Nếu không nhờ cô, tôi không dám tưởng tượng cuộc đời mình sẽ ra sao nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!